Ba Mươi Năm Vẫn Chưa Muộn - Chương 2
5
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Ban lãnh đạo nhà trường nghe tin đã kéo đến hiện trường.
Thầy trưởng khoa quét mắt nhìn ba người chúng tôi rồi quay sang tôi nói: “Dù sao đây cũng là trường học, là mảnh đất trong sạch của sinh viên, có chuyện gì thì đừng làm ầm lên, mời cô theo tôi vào văn phòng giải quyết.”
Tôi nhìn thấy họ dẫn theo cả bảo vệ thì biết lần này mình đã gây ra chuyện lớn rồi.
Thầy trưởng khoa lại quay sang nhắc nhở đám sinh viên đang giơ điện thoại: “Chúng tôi chưa điều tra rõ ràng mọi việc thì các em đừng tùy tiện đăng tải những thông tin không xác thực lên mạng. Các em làm vậy là bôi nhọ danh tiếng của chính trường mình, cũng làm ảnh hưởng đến danh dự tương lai của từng sinh viên. Hiểu chưa?”
Phần lớn sinh viên nghe vậy, đều hiểu rõ sự nghiêm trọng nên chẳng ai dám chống đối nhà trường.
Tất cả đều âm thầm cất điện thoại đi.
Hứa Hân Hà liếc nhìn tôi rồi hừ lạnh một tiếng.
Tôi lại bình tĩnh nhìn về phía đám đông, nơi một người đang lặng lẽ đứng giữa nhóm sinh viên.
Tôi ra hiệu cho người quay phim chuyên nghiệp mà mình đã thuê.
Anh ta khẽ gật đầu rồi rời đi.
Sau đó, tất cả chúng tôi đều bị mời vào phòng hiệu trưởng.
Phó hiệu trưởng đi tới đi lui, nhìn tôi: “Cô nói gì thì nói nhưng dù sao cũng là người một nhà, sao lại làm loạn như thế giữa chốn đông người?”
Cố Nghiêu vội nói: “Hiệu phó Đặng, thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho nhà trường. Là do sơ suất của tôi, khiến vợ tôi vì hiểu lầm mà gây ra chuyện ồn ào làm ảnh hưởng đến danh tiếng trường.”
Tôi cười khẩy: “Ồ? Là hiểu lầm thật sao?”
Cố Nghiêu trừng mắt: “Hứa Thục Vân, em đủ rồi đấy! Có chuyện gì về nhà rồi anh giải thích, em muốn mất mặt đến mức nào nữa?”
Tôi khẽ cười mỉa: “Mấy người không biết xấu hổ thì tôi còn sợ gì mất mặt?”
“Em…” Cố Nghiêu mặt mày tái mét.
Hứa Hân Hà dịu dàng nói: “Thục Vân, thật sự là hiểu lầm.”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
Phó hiệu trưởng đảo mắt nhìn cả ba người rồi bắt đầu khuyên nhủ tôi.
Bọn họ dĩ nhiên sẽ đứng về phía Cố Nghiêu, một giáo sư đại học gắn liền với danh tiếng của trường.
Nhưng mục đích hôm nay của tôi đã đạt được rồi.
Tôi trở về nhà một mình rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà cũng vội vã trở về theo.
Cố Nghiêu vào thư phòng trước để kiểm tra két sắt, thấy đồ đạc vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị động đến thì lúc này mới yên tâm.
Sau đó, anh ta tức giận hầm hầm đi về phía phòng ngủ.
Anh ta giận dữ gào lên: “Hứa Thục Vân, đồ điên! Em có biết em làm vậy sẽ khiến danh tiếng của Hân Hà bị tổn hại không? Em vốn đã như mụ đàn bà đanh đá chợ búa, giờ còn kéo theo cả Hân Hà đang có hình ảnh tốt đẹp ngoài xã hội nữa!”
Cố Nghiêu kéo mạnh tôi ra khỏi phòng: “Em phải đến trường giải thích rõ ràng và yêu cầu nhà trường ra thông cáo minh oan cho anh!”
6
Tôi hất mạnh tay anh ta ra: “Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, còn cần giải thích gì nữa à?”
“Em…” Cố Nghiêu nghẹn lời.
“Thục Vân.” Hứa Hân Hà bước lên trước: “Em thật sự hiểu lầm rồi, chị… Chị đúng là có gặp anh Nghiêu ở nước ngoài nhưng tuyệt đối không có chuyện sống cuộc sống hai người. Chẳng qua là hai người cùng ở nơi xa lạ, gặp nhau rồi ăn bữa cơm thôi, cũng đâu có gì quá đáng.”
“Sao em lại có thể không phân rõ trắng đen rồi bôi nhọ chị và anh ấy như vậy? Anh Nghiêu là chồng em, nếu tiếng tăm của anh ấy bị ảnh hưởng thì chẳng phải cả nhà đều mất mặt sao?”
Hứa Hân Hà có vẻ đã nhận ra tôi nhất định biết chuyện hai người từng cùng du lịch nước ngoài và chắc chắn đã nắm bằng chứng nên không thể phủ nhận. Thế là cô ta lập tức xoáy vào chuyện trong sạch để chống đỡ.
Sắc mặt Cố Nghiêu u ám: “Chuyện này nhất định phải làm rõ ở trường, Hứa Thục Vân, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, em đừng gây ra chuyện mất mặt thế này nữa!”
Tôi nhìn anh ta: “Cố Nghiêu, anh yên tâm, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Cố Nghiêu sững người.
Hứa Hân Hà ánh mắt khẽ biến: “Thục Vân, sao em phải làm vậy?”
“Hừ, ly hôn á?” Cố Nghiêu cười lạnh rồi nhìn tôi: “Hứa Thục Vân, cô tưởng mình còn trẻ trung hai mươi mấy tuổi chắc? Cô đã năm mươi rồi, cháu nội cũng có rồi, bây giờ lại nói muốn ly hôn sao? Cô không thấy nực cười à?”
“Tôi thấy cô sống sung sướng quá rồi nên rảnh rỗi đến mức muốn biến mình thành trò cười!”
Tôi lạnh lùng: “Cố Nghiêu, anh muốn nói gì tùy anh. Tôi nhất định phải ly hôn! Trước khi ly hôn, tôi nhìn thấy anh là thấy ghê tởm, một phút cũng không muốn ở lại nên hôm nay tôi sẽ rời khỏi nơi này trước!”
Tôi quay người trở vào phòng rồi tiếp tục thu dọn hành lý.
“Hứa Thục Vân!” Cố Nghiêu giận dữ đến cực độ.
Hứa Hân Hà tỏ vẻ kinh ngạc: “Không lẽ Thục Vân thấy tôi đăng mấy câu nói về phụ nữ độc lập trên mạng được mọi người yêu thích nên cũng muốn bắt chước làm người phụ nữ mạnh mẽ sao?”
Cố Nghiêu cười khẩy: “Ha, đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi, không biết lượng sức!”
Ngay lúc ấy, Cố Trạch Hòa và Trương Mạn vội vàng chạy về.
Cố Trạch Hòa sốt sắng hỏi: “Ba, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sao mẹ lại đến trường đại học gây ầm ĩ thế?”
Cố Nghiêu sững sỡ nhìn họ: “Sao tụi con biết?”
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau.
Cố Trạch Hòa đáp: “Ba, trên mạng đã lan truyền khắp nơi rồi, đoạn video mẹ gây náo loạn ở trường lên cả hot search, đang có rất nhiều người bàn tán đấy.”
7
“Cái gì?” Cố Nghiêu giật mình, vội lấy điện thoại ra xem.
Hứa Hân Hà cũng tái mặt, nhanh chóng mở điện thoại.
Trên hot search của trang blog lớn, tiêu đề nổi bật chính là tên của bọn họ.
Vừa bấm vào, là đoạn video quay cảnh tôi trong khuôn viên trường đại học bị sinh viên vây quanh, lớn tiếng mắng chửi hai người bọn họ.
Ống kính ghi lại rõ ràng gương mặt bê bết máu gà của Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà.
Lượng thảo luận tăng vọt không ngừng.
[Không ngờ Hứa Hân Hà lại là loại người như vậy?]
[Quá sốc luôn, em rể với chị vợ hả?]
[Nếu là thật thì quá trái luân thường đạo lý rồi, hình tượng sụp đổ tan tành.]
[Còn là giáo sư đại học nữa, còn mặt mũi nào đứng lớp nữa không?]
[Đã tự xưng là nữ chủ độc lập, thế mà đi dụ dỗ chồng của em gái, vậy là đâm sau lưng phụ nữ rồi còn gì.]
Sắc mặt Hứa Hân Hà xám ngắt.
“Hứa Thục Vân!” Cố Nghiêu giận dữ hét vào phòng ngủ.
Lúc này tôi đã kéo vali đi ra.
Cố Nghiêu lao tới kéo tay tôi lại: “Cô mau đăng thông báo giải thích rõ ràng trên mạng! Cô muốn hại chết tôi và Hân Hà sao?”
“Thục Vân, chị là chị ruột của em mà, sao em có thể làm vậy với tụi chị chứ?” Hứa Hân Hà nói bằng giọng đứt ruột đứt gan.
Tôi lạnh nhạt nhìn hai người: “Đã làm được thì phải chịu hậu quả, chẳng phải đó là lẽ đương nhiên sao?”
“Cô!” Sắc mặt Cố Nghiêu biến đổi, giơ tay định tát tôi.
Tôi né tránh ngay: “Tsk, còn thẹn quá hóa giận nữa kìa.”
“Hứa Thục Vân, cô…” Cố Nghiêu giận đến phát run, chỉ tay vào tôi: “Cô tốt nhất đi giải thích cho rõ ràng! Cô muốn hủy hoại cái nhà này sao?”
Hủy hoại cái nhà này á?
Ha…
Tôi cười khẩy, liếc nhìn Cố Nghiêu rồi kéo vali rời đi.
“Mẹ!” Cố Trạch Hòa bước tới chặn đường: “Sao mẹ lại có thể đối xử với ba và dì Hạ như vậy? Mẹ mau lên mạng giải thích đi, không thì nhà mình sẽ bị thiên hạ bàn tán vớ vấn mất!”
Trương Mạn cũng tái mặt: “Không hiểu mẹ muốn gì nữa. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm mấy trò này. Một gia đình thể diện như vậy, lại bị đưa lên mạng vì chuyện thế này, không thấy mất mặt à? Không có văn hóa thật đáng sợ!”
8
Tôi hất mạnh tay Cố Trạch Hòa ra rồi lạnh lùng bước đi.
Cậu ta lại kéo tôi lại: “Mẹ! Mẹ thật sự muốn hại ba với dì Hạ sao? Sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy? Có người mẹ nào khiến con mình cảm thấy xấu hổ như mẹ không! Mẹ đừng đi, mau ra mặt làm rõ với ba và dì Hạ đi!”
Tôi gạt tay cậu ta ra rồi nhìn thẳng vào đứa con trai mà mình từng rứt ruột sinh ra: “Chắc con đã thấy xấu hổ vì có người mẹ như mẹ từ lâu rồi, cũng muốn đổi mẹ khác cho rồi chứ gì? Vậy hôm nay mẹ toại nguyện cho con.”
Cố Trạch Hòa sững người: “Mẹ đến tuổi này rồi, rốt cuộc mẹ còn không hài lòng điều gì? Ba là giáo sư đại học có thể diện, con và vợ con đều có công việc ổn định, mẹ đang sống yên ổn không thiếu gì mà lại gây chuyện thế này. Mẹ có còn xứng làm mẹ con không?”
Tôi cười khẩy: “Phải, mẹ không xứng. Nên giờ mẹ tự đi, không đợi tụi con đuổi.”
Cố Trạch Hòa đứng yên, không nói nên lời.
“Hứa Thục Vân!” Cố Nghiêu gằn giọng: “Nếu cô đã muốn làm to chuyện đến mức này thì tôi cũng chẳng giữ nữa. Nhưng cô nhất định phải làm rõ mọi chuyện!”
“Phải đó, muốn đi thì đi đi, đừng để lại vết nhơ cho nhà chúng tôi!” Trương Mạn cũng chen vào chặn tôi lại.
Hứa Hân Hà dịu dàng nói: “Thục Vân, chị cũng đã giải thích rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
“Chị biết em luôn có khúc mắc với chị. Ngày xưa lúc chị được đưa về nhà họ Hứa, em đã nghĩ chị chiếm lấy mọi thứ của em. Em học giỏi hơn chị, cuối cùng lại là chị đỗ vào ngôi trường đại học mà em hằng ao ước.”
“Cho nên em luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy chị đã cướp đi mọi thứ của em. Giờ lại nghĩ chị cướp cả chồng em, mới gây ra chuyện lớn như vậy.”
“Em đâu cần phải lo xa đến thế? Chị chưa bao giờ muốn giành giật gì cả. Nếu chị muốn giành thì đã giành từ mấy chục năm trước rồi, chứ chẳng đợi đến hôm nay.”
Tôi cười lạnh nhìn bộ dạng ra vẻ đạo mạo của cô ta.
“Mẹ à, bao nhiêu năm rồi, ai có số thì người đó hưởng. Dì Hạ có được sự nghiệp, được người người yêu mến là vì dì có bản lĩnh. Mẹ tưởng mẹ cũng có khả năng đó sao?” Cố Trạch Hòa khinh khỉnh nói.
“Giờ mẹ sống yên ổn chẳng thiếu gì, sao cứ mơ mộng mấy thứ chẳng thuộc về mình vậy? Nếu mẹ thật sự không chịu đứng ra giải thích rõ, để người đời mắng chửi ba và dì Hạ thì mẹ đừng trách con không nhận mẹ nữa!”
Tôi bật cười khẽ một tiếng.
Cố Nghiêu trầm giọng nói: “Hứa Thục Vân, đàng hoàng mà lên mạng đính chính đi. Tôi có thể không truy cứu chuyện cô điên rồ hôm nay. Nhìn lại bản thân đi, cô là bà rồi, đừng khiến cháu mình cũng phải xấu hổ thay!”
“Đúng vậy, từng thấy người mắc bệnh công chúa nhưng chưa từng thấy ai đến tuổi này rồi còn mắc bệnh công chúa như mẹ!” Trương Mạn trừng mắt khinh thường.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Cứ chờ mà xem, tối nay tôi sẽ đăng video giải thích rõ ràng!”
Tôi nói xong rồi kéo vali quay lưng rời đi.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com