Ba Mươi Năm Vẫn Chưa Muộn - Chương 3
9
Tôi vào phòng khách sạn, gọi bữa tối rồi ung dung ngồi ăn.
Tôi không cần phải nghĩ xem khẩu vị từng người thế nào, không cần vắt óc lựa món, lo sao nấu được hết mọi yêu cầu mà còn bị soi mói đủ điều.
Giờ chỉ cần gọi đúng món mình thích, một mình ăn thật ngon lành.
Cảm giác này, thật tuyệt vời biết bao.
Tôi ăn no uống đủ thì bắt đầu quay một đoạn video.
Tôi đăng ký một tài khoản trên mạng xã hội, thêm từ khóa hot search rồi đăng lên.
Nội dung video rất đơn giản: “Chào mọi người, tôi là vợ của Cố Nghiêu, là em gái của Hứa Hân Hà và tên tôi là Hứa Thục Vân.”
“Tôi muốn làm rõ một chút về những gì đang lên hot search.”
“Những lời tôi nói và những việc tôi làm đều là cảm xúc chân thật của bản thân.”
“Việc Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà cùng nhau ra nước ngoài sau lưng tôi là sự thật.”
“Là một người phụ nữ trung niên bị chồng và chị gái phản bội cùng lúc, tôi không hối hận về những gì mình đã làm.”
Chỉ một lát sau, video của tôi đã bị bình luận nhấn chìm.
[Trời đất! Chính người trong cuộc xác nhận chồng và chị gái có gian tình kìa!]
[Xem ra chuyện này là thật rồi.]
[Kinh tởm thật sự, em rể với chị vợ luôn á? Lại còn lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn làm ra loại chuyện này.]
[Trước giờ tôi vẫn xem Hứa Hân Hà như nữ thần, giờ thì hết muốn nhìn luôn!]
Ngay sau đó, điện thoại tôi bắt đầu bị Cố Nghiêu và Cố Trạch Hòa gọi đến dồn dập.
Tôi không nghe.
Họ lại gửi tin nhắn thoại qua ứng dụng mạng xã hội.
Cố Nghiêu gào lên: “Hứa Thục Vân, cô giỏi lắm! Dám làm ra chuyện này! Cô là đồ đàn bà điên loạn! Tôi thật hối hận khi đã cưới cô!”
Cố Trạch Hòa thì nói: “Mẹ, con thật không ngờ mẹ lại độc ác đến vậy. Vì ganh tị với dì Hạ mà hại ba với dì ấy ra nông nỗi này. Có người mẹ như mẹ đúng là điều đáng xấu hổ nhất đời con!”
Tôi cười lạnh một tiếng rồi bình tĩnh chờ cơn bão tiếp theo kéo đến.
Chuyện đạo đức rối rắm này khiến cư dân mạng bàn tán không ngớt.
Có phóng viên đến tận trường S Đại tìm người nhưng Cố Nghiêu lại trốn biệt không dám lộ mặt.
Phía Hứa Hân Hà cũng bị dân mạng phản ứng dữ dội, lớp mặt nạ xây dựng bao năm như bị xé toạc, bị mắng chửi thậm tệ.
Sau vài ngày cơn bão vẫn chưa hạ nhiệt.
Một làn sóng dư luận mới bắt đầu nổi lên, hướng gió dần thay đổi…
10
Mấy ngày nay, tôi thuê một căn phòng nhỏ rồi tìm công việc phù hợp với độ tuổi của mình.
Năm xưa sau khi lấy Cố Nghiêu, vài năm đầu tôi chỉ ở nhà chăm con, làm nội trợ. Tài chính hoàn toàn phải trông vào những đồng tiền ít ỏi mà anh ta buông thõng từ kẽ tay.
Khi Cố Trạch Hòa bắt đầu đi học, tôi định ra ngoài tìm việc thì lại mang thai lần nữa.
Nhưng đứa con gái tôi sinh ra chẳng may qua đời khi mới bốn tuổi.
Sau khi tôi vượt qua nỗi đau thì mới chính thức đi làm bên ngoài.
Tôi tan làm rồi về nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cũng tạm ổn mà xoay xở được.
Chỉ vì phải chăm lo gia đình nên tôi không thể toàn tâm toàn ý cho công việc mà chỉ có thể làm những việc ít lương và không có cơ hội thăng tiến.
Mãi đến khi Cố Trạch Hòa tốt nghiệp đại học, chuẩn bị cưới vợ.
Cậu ta nói tôi đi làm bao năm, giờ con trai muốn mua xe, con dâu thì phải có đủ trang sức, mẹ làm mẹ thì không thể thiếu sót.
Vậy là tôi mang toàn bộ số tiền tích cóp được suốt bao năm sau khi chi dùng cho gia đình, một phần mua vàng cưới cho con dâu và phần còn lại góp vào mua xe cho con trai.
Rồi đến lúc con dâu mang thai, sinh con, tôi chăm bà đẻ rồi chăm cháu, làm việc nhà và nấu nướng cho cả nhà.
Những năm gần đây, tôi lại trở về cảnh muốn mua mớ rau hay mua chút đồ ăn cho cháu cũng phải ngửa tay xin tiền chồng.
Hiện tại tôi đã dọn ra khỏi nhà, số tiền thuê thám tử tư điều tra hai người bọn họ cũng là do tôi đem chiếc vòng ngọc mẹ để lại đi cầm.
Tôi mừng vì lúc ấy đã không trao nó cho con dâu, tôi từng nghĩ chờ đến cuối đời đưa cho con dâu cũng không muộn.
Giờ tôi lại dùng số tiền đó để bắt đầu lại cuộc sống mới ở tuổi năm mươi.
Tôi thật sự xin lỗi mẹ tôi.
Không biết đời này, tôi còn có thể chuộc lại chiếc vòng đó hay không.
Sau khi tôi tìm được công việc làm vệ sinh khách sạn, trên mạng bắt đầu xuất hiện làn sóng dư luận ngược chiều.
Tôi biết mấy ngày nay họ không tìm đến tôi, chắc chắn đã có đối sách.
Tôi vẫn chờ đợi.
Trên mạng, Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà đều đăng bài thanh minh.
Cả hai đều khẳng định mối quan hệ trong sáng.
Hứa Hân Hà còn đặc biệt xuất hiện trong một buổi phỏng vấn truyền hình, thái độ điềm nhiên trả lời mọi câu hỏi.
Cô ta nói bản thân ở nước ngoài chỉ là trùng hợp, là vì cô ta có công việc phải xử lý.
Em gái cô ta là tôi vốn nhạy cảm, thường hay nghi ngờ chồng mình phản bội nên mới hiểu lầm.
Con trai và con dâu tôi cũng tham gia phỏng vấn, ra mặt xác nhận mối quan hệ giữa họ và Hứa Hân Hà chẳng có gì mờ ám.
Còn nói người làm mẹ như tôi hay nghi thần nghi quỷ, đến mức chỉ cần hàng xóm có bà nào nhìn chồng tôi thêm một cái là tôi cũng nghi ngờ.
Cố Trạch Hòa còn tuyên bố trên sóng truyền hình rằng cậu ta lấy làm xấu hổ khi có một người mẹ như tôi.
Cậu ta nói tôi cố tình phá hoại gia đình, phá hoại sự hòa thuận, gây ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến cháu nội, vân vân…
Không một ai trong gia đình đứng về phía tôi.
Từ đó, dư luận hoàn toàn đảo chiều.
Ngay cả con trai ruột còn không bênh vực, vậy có lẽ thật sự là do tôi sai?
Sau đó là hàng loạt bài đăng bắt đầu xuất hiện, tự xưng là hàng xóm hoặc người quen cũ kể rằng tôi luôn ganh tị với Hứa Hân Hà.
Vì tôi thi trượt đại học nên ghen ghét cô ta đỗ đại học và được đi du học.
Tôi chỉ là bà nội trợ, còn cô ta thì trở thành nhà thiết kế danh tiếng được ngưỡng mộ.
Nên tôi sinh ra tâm lý vặn vẹo, luôn cảm thấy mình không xứng đáng với chồng và cho rằng chị gái muốn cướp chồng mình.
Ganh tị khiến tôi muốn hủy hoại người chị mà mình không thể so bằng.
Mấu chốt là tôi chỉ biết gào khóc om sòm như thể nói to là có lý nhưng lại không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.
Từ đó, dư luận hoàn toàn nghiêng về một phía.
Trên mạng toàn là lời mắng mỏ tôi.
Gọi tôi là “giáo phái vợ cả”, “người phụ nữ ngu dốt”, “tàn dư phong kiến” hay ” tội đáng chết”…
Họ lấy ảnh tôi, người đàn bà trung niên thảm hại chế thành đủ loại ảnh meme xấu xí.
Một cuộc hò hét tưng bừng để lật đổ giáo phải vợ cả.
11
Tôi mặc đồng phục lao công, tan ca từ khách sạn trở về khu nhà trọ.
Một đám phóng viên từ đâu bất ngờ ùa ra vây quanh tôi.
“Cô Hứa, xin hỏi cô có thật là vì ganh tị với Hứa Hân Hà mà cố ý đến trường đại học của chồng để gây náo loạn không?”
“Ngay cả con trai và người thân cũng không đứng về phía cô, có thể thấy cách cô đối nhân xử thế rất khiến người ta khinh thường. Cô thật sự cố tình hại chị gái mình sao?”
“Cô Hứa là một người phụ nữ kết hôn sớm, cam tâm làm cái bóng của đàn ông, không đóng góp gì cho xã hội mà lại đi bôi bẩn một người phụ nữ độc lập tri thức, cô không thấy xấu hổ sao?”
“Cô định khi nào mới công khai xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho Hứa Hân Hà vậy?”
Từng chiếc micro dí sát vào mặt tôi, đèn flash loé liên hồi.
Tôi giơ tay che mặt: “Tôi sẽ không xin lỗi.”
Tôi nói xong rồi quay người định rời đi.
“Cô Hứa, chẳng lẽ cô không thấy mình quá độc ác sao?”
“Nếu cô vu khống thành công thì Hứa Hân Hà sẽ bị tổn thương đến thế nào, vậy mà cô không hối hận à?”
“Cô bôi nhọ một người phụ nữ rạng rỡ, cứ tưởng ai cũng cướp chồng mình, cô có thấy mình là kẻ thù của toàn thể phụ nữ không? Cô có nên xin lỗi thay mặt cho giới nữ không?”
Tôi gạt hết mọi thứ ra: “Tôi không hối hận những gì mình đã làm. Tôi sẽ không xin lỗi.”
Tôi chỉ để lại một câu đó rồi xoay người chạy đi.
Những hình ảnh trong buổi phỏng vấn đó nhanh chóng bị tung lên mạng, tiếng chửi rủa càng thêm dữ dội.
Ngay cả nơi tôi làm việc cũng có người chỉ trỏ bàn tán.
Quản lý không nói hai lời mà trực tiếp sa thải tôi.
Tôi thất thểu rời khỏi khách sạn.
Một nhóm người tự xưng là chính nghĩa lần theo dấu vết trên mạng, chặn tôi giữa đường rồi ném trứng thối vào người tôi.
“Giáo phái vợ cả chết đi! Nhìn ai cũng tưởng cướp chồng mình!”
“Loại người mất mặt như bà sao không đi chết đi cho rồi!”
“Phì!”
Tiếng mắng, trứng thối và rau hỏng bay tới tấp vào người tôi nhưng tôi chỉ giơ tay lau qua rồi lặng lẽ rời đi.
Khi tôi trở về dưới khu trọ thì trông thấy Hứa Hân Hà đang đứng chờ ở đó.
12
Hứa Hân Hà tháo kính râm xuống, ánh mắt ngạo mạn, giọng đầy giễu cợt khi nhìn thấy dáng vẻ lấm lem dơ bẩn của tôi, còn bĩu môi rồi kẹp mũi như thể không chịu nổi mùi hôi.
Tôi không để tâm đến cô ta mà xoay người chuẩn bị bước vào toà nhà.
“Thục Vân, tsk tsk, tôi cố ý đến để xem trò cười của cô, sao lại không cho tôi nhìn lâu thêm một chút vậy?” Hứa Hân Hà chua ngoa gọi giật lại.
Tôi quay đầu nhìn cô ta: “Tôi nghe được cuộc đối thoại giữa Cố Nghiêu và Cố Trạch Hòa. Hai người thật sự tư tình với nhau sau lưng tôi.”
Hứa Hân Hà khẽ cười lạnh: “Thì ra là như vậy cô mới biết.”
“Tsk tsk, nhưng cô nghĩ có ai sẽ tin lời cô sao?”
“Hứa Thục Vân, cô thật ngu ngốc. Trước đây đã ngu, giờ thành đàn bà trung niên rồi lại càng ngu hơn.”
“Chẳng có bằng chứng gì mà dám chỉ trích tôi, giờ rơi vào kết cục này, thật sự quá buồn cười.”
Tôi nói: “Hứa Hân Hà, làm điều thất đức quá nhiều ắt sẽ tự diệt, cô cũng sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Hahaha!” Hứa Hân Hà ngửa đầu cười vang: “Thục Vân à, giờ cô cũng chỉ còn biết cắn răng nói ra vài lời không ai tin để tự lừa mình dối người.”
“Tiếc là giờ tôi đang sống trong vinh quang, còn cô thì chẳng có lấy một chốn dung thân.”
“Cô nghĩ năm xưa Cố Nghiêu thật lòng yêu cô à?”
“Nếu không phải vì chuyện đó…” Cô ta nhếch mép, không nói ra chuyện mình thay tôi lên đại học và cần Cố Nghiêu giúp che giấu.
“Nếu không phải tôi phải ra nước ngoài, cô nghĩ Cố Nghiêu sẽ lấy cô à? Đáng tiếc thật, nhặt được món hời như vậy, gả cho một người ôn hòa, học thức như Cố Nghiêu, vậy mà còn không biết giữ mà để đến mức giờ chẳng còn gì.”
“Không nhà cửa, phải đi làm lao công, giờ đi về chắc cũng vì bị đuổi việc rồi chứ gì? Bị người đời phỉ nhổ, ăn trứng thối và bị ruồng bỏ…”
“Đã gần năm mươi tuổi rồi mà hlại ai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, tsk tsk, cô định sống quãng đời còn lại thế nào đây?”
“Hahaha, Hứa Thục Vân, tôi nhìn cô bây giờ mà không biết làm sao để nhịn được cười đây?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta đắc ý: “Cô là con rơi được đưa về nhà họ Hứa, luôn ganh tị vì tôi từng có gia đình trọn vẹn và đi học đàng hoàng. Thế nên cô luôn muốn cướp lấy mọi thứ của tôi rồi cười nhạo tôi thật lớn, phải không?”
Hứa Hân Hà hừ khẽ một tiếng: “Đáng tiếc là tôi thật sự có bản lĩnh cướp sạch mọi thứ của cô.”
“Giờ khoảng cách giữa chúng ta đúng là trời cao và vực thẳm, cô vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.”
“Thôi được rồi, vở hài kịch cũng xem đủ rồi, Hứa Thục Vân, từ nay về sau cô cứ sống mòn trong cái rãnh nước thối nát của mình đi và hãy nhìn xem tôi rạng rỡ thế nào trên mạng, trên truyền hình.”
“Đó chính là tương lai của tôi và cô đó, hahaha…”
Sau khi Hứa Hân Hà mắng nhiếc tôi một lúc đầy đắc ý thì mới hài lòng quay người bỏ đi.
Tôi đưa tay sờ vào máy ghi âm trong túi.
Sau đó tôi không lên nhà nữa mà xoay người đi về một nơi khác.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com