Ba Mươi Năm Vẫn Chưa Muộn - Chương 4
13
Tôi đứng đợi dưới toà nhà nơi Cố Trạch Hòa làm việc, chờ đến khi cậu ta tan làm.
Khi cậu ta bước ra, tôi tiến lại gần gọi: “Trạch Hòa!”
Cố Trạch Hòa vừa thấy tôi thì tối sầm mặt: “Mẹ tới đây làm gì?”
Ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn tôi với bộ dạng bê bết mùi trứng thối và rác bẩn, cậu ta lùi ra xa vài bước.
Tôi đau lòng nói: “Mẹ là mẹ của con mà. Mẹ bị cả mạng xã hội tấn công, bị mất việc, còn bị người ta ném trứng thối. Mẹ thật sự rất thảm, rất đau khổ.”
Cậu ta cười khẩy: “Không phải do mẹ tự chuốc lấy à? Ai bảo mẹ làm ra chuyện đó?”
Tôi lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Nhưng những gì mẹ nói đều là sự thật, Trạch Hòa. Mẹ nghe được con và ba nói chuyện, ba muốn cùng Hứa Hân Hà ra nước ngoài du lịch. Con còn nói ba phải sống cả đời với người mà ba không yêu, còn ba thì nói trái tim mình mãi mãi thuộc về Hứa Hân Hà.”
Cậu ta sửng sốt: “Thì ra mẹ nghe được những lời đó nên mới nổi điên như vậy sao?”
Tôi gật đầu: “Cho nên mẹ thật sự rất đau lòng mà, Trạch Hòa.”
Tôi tiến lại gần.
Cậu ta lại lùi xa, ánh mắt đầy ghê tởm: “Ba yêu dì Hạ thì sao? Cuối cùng người kết hôn với ba vẫn là mẹ.”
“Dựa vào điều kiện của mẹ mà lấy được một giáo sư đại học như ba thì mẹ còn chưa hài lòng gì nữa?”
“Vậy mà mẹ lại đi gây ra chuyện mất mặt như vậy, khiến cả nhà mang tiếng xấu! Mẹ chẳng phải tự làm tự chịu sao?”
“Tôi thật sự thấy xấu hổ vì có người mẹ như mẹ. Tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại là mẹ tôi! Nếu được chọn thì tôi thà mong dì Hạ là mẹ mình chứ không phải một người đàn bà ngu ngốc và vô dụng như mẹ!”
Tôi đau đớn, khóc đẫm nước mắt: “Trạch Hòa, dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn là người sinh con, mang nặng đẻ đau mười tháng, nuôi con khôn lớn mà!”
“Nếu không có tiền của ba thì mẹ nuôi nổi tôi à?” Cậu ta cười lạnh.
“Trước đây mẹ ngoan ngoãn ở nhà, làm việc nhà, trông cháu, đóng góp chút công sức nho nhỏ thì cả nhà cũng chẳng để mẹ thiếu ăn thiếu mặc.”
“Vậy mà mẹ lại không biết đủ, còn gây chuyện lớn đến vậy, suýt khiến ba và dì Hạ mang tiếng xấu.”
“Giờ mẹ thế nào thì đúng là đáng đời! Ba đã nộp đơn ly hôn rồi, vì việc mẹ gây ra quá nghiêm trọng nên dù mẹ không đồng ý thì vẫn sẽ xử lý cho xong!”
“Từ giờ trở đi, mẹ tự gánh hậu quả đi! Đừng đến tìm tôi nữa, tôi nói rồi, tôi không còn là con của mẹ!”
Cậu ta cười khinh miệt rồi quay người rời đi.
“Trạch Hòa! Trạch Hòa! Mẹ là mẹ ruột của con mà!” Tôi khóc lóc, cố gắng kéo tay cậu ta lại.
“Tránh ra!” Cậu ta chán ghét hất mạnh tay tôi ra.
“Á!” Tôi bị sức của cậu ta hất ngã, ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo.
“Ôi da…”
Tôi đau đớn bật tiếng rên rỉ.
Cố Trạch Hòa liếc tôi rồi cười khẩy: “Đáng đời! Đừng bôi xấu mặt mũi nhà tôi nữa!” Cậu ta nói rồi không thèm ngoái lại mà bỏ đi thẳng.
Tôi đau đớn thảm hại ngồi đó, mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn.
Lúc này, tôi mới nhìn về phía một chiếc xe đậu ven đường.
Trong xe có người đàn ông ấy, người đã từng ghi lại cảnh tượng tại trường học.
Anh ta vẫn cầm máy quay, lần này cũng không bỏ lỡ một giây nào, đã ghi lại toàn bộ.
Anh ta gật đầu với tôi ra hiệu đã quay xong rồi lái xe rời đi.
14
Tôi trở về phòng trọ, xem lại một số tư liệu vừa được gửi đến trong điện thoại.
Là thông tin về một phóng viên nữ.
Một phóng viên luôn mang trong mình lòng trắc ẩn với những người yếu thế.
Dù bài viết của cô ấy chưa từng nổi tiếng nhưng cô ấy luôn đứng về phía những người bị chèn ép và cất lên tiếng nói cho họ.
Tôi bấm số gọi cho cô ấy: “Phóng viên Trần đúng không? Tôi là Hứa Thục Vân, người phụ nữ bị chửi rủa nhiều nhất trên mạng mấy ngày nay đây.”
Trần Mộc Cầm đến phòng trọ của tôi.
Tôi mời cô ấy ngồi rồi rót cho cô ấy một ly nước.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy thăm dò, nghi ngờ, hiếu kỳ và thận trọng.
Tôi mỉm cười với cô ấy rồi mở lòng nói hết tất cả mọi chuyện.
…
Tôi căn chỉnh vị trí máy quay, ngồi trước camera trong cuộc phỏng vấn của Trần Mộc Cầm và bắt đầu kể lại câu chuyện đời mình.
“Tôi tên là Hứa Thục Vân, năm nay gần năm mươi, đã lên chức bà nội.”
Rồi tôi kể lại cả cuộc đời mình kể từ khi Hứa Hân Hà được đưa về nhà họ Hứa, cho đến khi tôi làm mẹ, làm bà nội.
“Tôi vẫn nghĩ cuộc đời mình sẽ trôi qua lặng lẽ như thế, không yêu đương, không biến cố và cũng chẳng có niềm vui nào lớn lao.”
“Tôi từng nghĩ chí ít thì con trai mình đã kết hôn, có con và có nhà riêng, có thể xem như tôi đã hoàn thành trách nhiệm cả đời.”
“Nhưng hôm đó, tôi nghe được cuộc đối thoại giữa chồng và con trai và trong đó, chồng tôi đã thừa nhận bản thân yêu chị kế của tôi.”
“Sau đó, tôi nhân lúc ông ta ra nước ngoài mà mở két sắt, mới phát hiện toàn bộ bí mật.”
“Hóa ra năm đó tôi trượt kỳ thi đại học không phải do điểm không đủ mà là vì vị hôn phu của tôi đã tráo giấy báo trúng tuyển và đưa cho người chị kế không đủ điểm, Hứa Hân Hà. Để tôi không sinh nghi, ông ta cầu hôn tôi và khiến tôi từ bỏ việc tra cứu thêm.”
“Con gái tôi, một đứa bé chỉ mới bốn tuổi đã chết một cách thảm thương mà đáng lẽ ra có thể tránh được.”
“Hôm đó tôi ra ngoài mua rau, nhờ Cố Nghiêu trông con giùm. Ông ta dẫn con xuống công viên. Chị kế của tôi tìm đến, hai người len lén tình tự mà lơ là con bé.”
“Khi mọi người đã đưa con mình tránh xa thiết bị bị hỏng trong công viên thì con tôi lại bị bỏ mặc gần đó và bị thiết bị đổ xuống đập trúng đầu. Khi tôi phát hiện thì con bé đã không còn dấu hiệu sống nữa.”
“Họ ghi hết những điều đó trong thư từ. Trong thư, họ kể về tình yêu bất chấp tất cả của mình mà họ chẳng hề hối hận.”
“Nhưng một người bị hoán đổi cả cuộc đời như tôi và đứa con gái bé nhỏ của tôi… Đã làm gì sai chứ?”
Cùng với đoạn video phỏng vấn đẫm nước mắt ấy, toàn bộ nội dung các bức thư giữa Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà cũng được công bố lên mạng.
15
Trích đoạn thư của Hứa Hân Hà gửi Cố Nghiêu:
“Anh Nghiêu, em thích anh, từ lần đầu tiên gặp mặt… Nhưng khi đó anh đã là hôn phu của Thục Vân rồi.”
“Mỗi lần được anh dạy kèm, được nghe anh dịu dàng nói chuyện, tim em lại đập nhanh không kiểm soát.”
“Anh à, em rất muốn vào đại học, muốn được học cùng trường với anh, có thể ở gần anh hơn. Ước gì em có thành tích tốt như Thục Vân, em thật sự rất buồn. Từ nhỏ em đã không có ba, cũng chẳng được học hành như cô ấy.”
“Em cảm ơn anh đã lấy được giấy báo trúng tuyển cho em. Em yêu anh lắm. Sau này chúng ta có thể học cùng trường rồi, em vui lắm.”
“Nhìn thấy anh cầu hôn Thục Vân, tim em đau như cắt… Nhưng em biết anh làm vậy vì em. Em sẽ mãi yêu anh.”
“Tuy em sắp đi xa nhưng trái tim em vẫn mãi bên anh.”
“Ở nơi đó, em gặp một người rất giống anh. Em ở bên người đó, còn mang thai… Nhưng hóa ra anh ta đã có vợ. Vợ anh ta tìm đến, em bị sảy thai. Bác sĩ nói cơ thể em bị tổn thương, sau này có thể không còn khả năng làm mẹ nữa. Em buồn lắm… Anh sẽ chê em sao?”
“Khi nghe anh nói không hề chê em, còn an ủi em qua thư thì em thật sự rất vui. Em chỉ muốn mau chóng trở về và được nằm trong vòng tay anh.”
“Cuối cùng em cũng trở về. Dù mỗi lần bên anh đều thật ngắn ngủi nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”
“Anh Nghiêu, anh là người đàn ông duy nhất của em. Em yêu anh. Anh là nơi con tim em hướng về, là bến bờ em nương tựa.”
Trích đoạn thư Cố Nghiêu gửi Hứa Hân Hà:
“Em gái Hân Hà của anh, khi nghe em nói thích anh, anh cũng thấy lòng mình rung động. Thật tiếc là người được giữ lại nhà họ Hứa không phải là em.”
“Hân Hà à, em muốn gì thì anh cũng sẽ giúp em đạt được. Thục Vân đã có quá nhiều rồi. Giấy báo trúng tuyển đó lẽ ra là của em. Anh sẽ bù đắp cho cô ấy bằng cách cưới cô ấy và để em có thể vào đại học cùng trường với anh.”
“Ngày anh kết hôn, anh nhìn cô dâu trước mặt mà anh chỉ ước người đó là em, cô em gái đáng yêu của anh.”
“Anh nhìn người phụ nữ ở nhà, người lo cơm áo giặt giũ, người đang mang thai nặng nề mà chợt nghĩ may mà không phải là em. Em xứng đáng với cuộc sống lãng mạn tự do, không nên bị anh trói buộc trong căn bếp nhỏ. Em mãi mãi rạng rỡ, đáng yêu và khi nằm trong vòng tay anh, em thật đẹp đẽ, thuần khiết. Đó mới chính là em.”
“Em đi xa, anh nhớ em đến phát điên. Bao đêm nằm trong thư phòng, chỉ để tưởng nhớ thời gian hai ta bên nhau. Trái tim anh vẫn luôn thuộc về em.”
“Ngốc à, sao anh có thể chê em? Là lỗi của anh, không thể danh chính ngôn thuận ở bên em, để em phải tìm kiếm bóng dáng anh nơi người khác. Nghe em sảy thai, mất khả năng sinh nở, tim anh đau như dao cắt.”
“Nhưng không sao. Trạch Hòa chính là con của em, thằng bé giống bố cũng yêu em vô cùng. Em còn nhớ không, cái tên Trạch Hòa chính là chọn từ Hân Hà. Nó vẫn luôn là đứa trẻ của anh và em.”
“Giờ em đã trở về. Khi anh ôm em, lòng anh xúc động đến muốn rơi nước mắt. Em vẫn đẹp như xưa, anh chỉ muốn ôm em đến tận sáng mà không bao giờ rời xa.”
“Vì quá yêu em nên mới khiến chúng ta quên mình mà đánh mất con gái. Nếu phải dùng cái chết của con gái để chứng minh tình yêu anh dành cho em thì anh nghĩ… Mình đã chứng minh rồi. Anh yêu em sâu đậm đến vậy.”
“Hân Hà, em là người vợ duy nhất anh thừa nhận, là nơi tâm hồn anh quy tụ, là chốn về duy nhất của trái tim anh. Anh yêu em, vợ của anh.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com