Cuộc Phản Kích Của Người Vợ - Chương 4
Mấy ngày sau, Sở Phán Phán hí hửng khoe với tôi:
“Chị ơi, chị đúng là đỉnh! Em phải bái chị làm sư phụ. Chiến lược của chị hiệu quả quá, bạn trai em dạo này mua cho em nhiều đồ lắm!”
Cô ta gửi ảnh cho tôi xem, đắc ý:
“Đàn ông quả nhiên phải dùng chút thủ đoạn mới ngoan. Trước kia em ngu quá.”
Tôi chúc mừng cô ta, dặn cô ta cứ từ từ mà “nuôi” thói quen đó. Miệng ăn thì núi lở, cứ bình tĩnh từng bước một.
Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch, chỉ là hôm nay suýt xảy ra sự cố.
Băng vệ sinh dạng tampon tôi dùng trong kỳ kinh nguyệt bị tôi vứt vào thùng rác, Tân Chí Viễn nhìn thấy, hỏi đó là gì, sao toàn máu.
Từ sau khi phá thai, mỗi lần đến kỳ tôi đều cẩn thận dùng tampon, chỉ vì sợ dùng băng vệ sinh sẽ bị anh ta phát hiện.
“À, trước mũi em chảy máu, em lấy cái đó nhét vào mũi.” – Tôi bịa một câu qua loa để che giấu, trong lòng lại hơi lo. Mang thai giả đã gần ba tháng, bụng phẳng lì có khiến Tân Chí Viễn nghi không?
Tôi lên mạng tìm, thấy nhiều bà bầu gần năm tháng mới lộ bụng, mới yên tâm. Tôi vẫn còn khoảng hai tháng, chắc đủ thời gian. Không được thì mua bụng giả buộc vào.
Tôi lấy cớ “thai vị bất thường” để từ chối quan hệ vợ chồng, tuyệt đối không cho Tân Chí Viễn chạm vào. Anh ta chưa chắc đã nhận ra bụng giả của tôi.
Trong lúc “tẩy não” Sở Phán Phán, tôi tìm cách liên lạc với bạn trai cũ của cô ta.
Bạn trai cũ của cô ta từng là huấn luyện viên ở phòng gym, giờ làm phục vụ ở quán bar. Nhìn mấy tấm selfie đăng trên Weibo thấy toàn dáng “giang hồ”, nói chuyện cũng ngớ ngẩn, nhìn phát biết ngay kiểu “chân to não bé”.
Tôi đến quán bar tìm người này, gọi đồ uống xong nhét cho hắn một khoản tiền boa, hỏi xin kết bạn WeChat.
Có tiền boa, bạn trai cũ của Sở Phán Phán lập tức vui vẻ đồng ý. Quán bar đông người phức tạp, tôi không nán lại, ngồi một lúc rồi đi.
Hôm sau, tôi nhắn cho người đàn ông đó hẹn ăn cơm. Có lẽ tưởng tôi để ý hắn, muốn “tán” hắn, bạn trai cũ của Sở Phán Phán tỏ ra “kiềm chế” nhưng vẫn đồng ý.
Tôi mời hắn ăn một quán khá ổn. Ăn xong, tôi lấy điện thoại cho hắn xem ảnh.
Ảnh là Sở Phán Phán với Tân Chí Viễn chụp chung, vai kề vai, mặt kề mặt, nhìn là hiểu quan hệ thế nào.
“Ý cô là sao?” – Người đàn ông tên Triệu Tranh biến sắc, nhìn tôi cảnh giác.
Rõ ràng hắn nhận ra Sở Phán Phán.
“Đây là bạn gái anh chứ gì?” – Tôi bình tĩnh nhìn hắn – “Người đàn ông trong ảnh là chồng tôi. Bạn gái anh đang cặp với chồng tôi.”
Triệu Tranh thở ra, dịu xuống:
“Tôi với cô ta chia tay lâu rồi. Cô ta quyến rũ chồng cô thì cô đi tìm cô ta, đừng tìm tôi.”
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc:
“Anh chia tay cô ta rồi sao? Không thể nào. Tôi còn thấy Weibo cô ta có ảnh anh, bốn tháng trước hai người vẫn ở bên nhau mà.”
“Thật sự chia tay rồi.” – Triệu Tranh chửi một câu – “Thảo nào đá tôi, thì ra bập vào thằng khác.”
“Tôi vốn định nhờ anh quản cô ta hộ.” – Tôi cúi mắt ra vẻ đau khổ – “Chồng tôi bị cô ta dụ đến mức suốt ngày không về nhà. Cô ta mà cứ thế này, tôi thực sự muốn tìm người đánh cô ta.”
Triệu Tranh chẳng mấy quan tâm đến chuyện cũ của bạn gái, đứng dậy định đi, chẳng hề có chút đồng cảm nào với một “người vợ khổ sở” như tôi.
Tôi vội gọi hắn lại:
“Anh Triệu, hay là anh khuyên nhủ cô ta giúp tôi đi, tôi có thể trả tiền cho anh.”
“Tiền?” – Triệu Tranh ngạc nhiên, mông vừa nhấc lên lại ngồi xuống.
“Đúng, tôi sẽ trả tiền.” – Tôi ra vẻ như vừa nghĩ ra giải pháp – “Khi chồng tôi hẹn hò với Sở Phán Phán, anh xuất hiện quấy rối, nói anh là bạn trai của cô ta, bảo chồng tôi đừng dây vào nữa.”
“Má… cách này cũng được à?” – Triệu Tranh cũng như được “mở khóa ý tưởng”.
“Làm ơn đi anh. Tôi đang mang bầu, tôi thật sự không muốn mất chồng, không muốn mất gia đình này.” – Tôi khổ sở cầu xin như thể hắn là cứu tinh.
Triệu Tranh dò hỏi giá. Tôi mặc cả rồi hai bên vui vẻ thỏa thuận: trả trước một phần, xong việc trả nốt, quy trình đâu ra đấy.
Quả nhiên Triệu Tranh được “mở não” thật. Hắn còn hỏi thêm:
“Nếu tiện thể tôi đánh cho chồng cô một trận, cô có trả thêm không?”
Mắt tôi sáng lên:
“Tất nhiên rồi! Nhưng anh đừng ra tay nặng quá, đừng gây chết người.”
Mạng của Tân Chí Viễn, tôi còn để dành cho việc khác.
Tôi gắn định vị và máy nghe lén vào xe của Tân Chí Viễn. Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng nhận được tin anh ta hẹn Sở Phán Phán.
Tôi gửi địa chỉ cho Triệu Tranh, ngồi ở nhà chờ.
Tối đến, Triệu Tranh nhắn WeChat báo đã hoàn thành nhiệm vụ, bảo tôi chuyển nốt tiền cho hắn.
“Đợi chồng em về, em kiểm tra xong sẽ trả nốt.” – Tôi trả trước một nửa, chờ Tân Chí Viễn về nhà.
Hai tiếng sau, Tân Chí Viễn về thật. Mặt mũi bầm tím, kính gãy một nửa, đi tập tễnh, suýt ngã ngay cửa.
“Chí Viễn! Anh sao thế này?” – Tôi tỏ vẻ quan tâm, đỡ anh ta ngồi xuống sofa, tất bật lấy túi chườm đá cho anh ta.
“Hôm nay xui thật.” – Tân Chí Viễn thở hồng hộc – “Đang đi đường thì gặp phải thằng thần kinh! Mẹ nó y như chó dại!”
“Mấy vết này đều là nó đánh à?” – Tôi vừa tỏ ra xót xa vừa đánh giá “thành quả”. Cổ sau cũng trầy xước, thật là “xui xẻo”.
“Ừ, mẹ nó thần kinh thật.”
“Không báo công an à? Loại thần kinh này phải nhốt vào đồn mấy ngày mới chừa!” – Tôi giận dữ hộ anh ta.
Hừ, anh ta mà dám báo công an sao? Gã chồng phản bội và tiểu tam mà bị lôi ra ánh sáng thì còn gì để “vớt vát”.
“Không. Thôi, chấp gì thằng thần kinh.” – Tân Chí Viễn cụp như cà tím dập – “Anh đi tắm đây, người toàn dấu giày nó đá.”
“Ừ, đi đi.” – Tôi suýt bật cười.
Chắc giờ này Sở Phán Phán cũng đã về đến nhà. Tôi tính toán thời gian, nhấc điện thoại nhắn WeChat cho cô ta:
“Hôm nay xem một bộ phim hay lắm, giới thiệu cho em nè.” – Tôi giả vờ chia sẻ phim.
Quả nhiên, Sở Phán Phán lập tức trả lời, gửi một loạt icon khóc lóc đáng thương, như thể bị oan ức khủng khiếp.
“Có chuyện gì vậy?” – Tôi cười mỉm gửi tin.
“Hôm nay điên thật. Em đang hẹn với bạn trai thì bạn trai cũ đột nhiên xuất hiện gây chuyện, còn đánh bạn trai em một trận.”
Tôi vội hỏi vì sao.
Sở Phán Phán nói:
“Không biết nữa! Tự nhiên vậy! Em rõ ràng đã chia tay, hắn còn tự nhận là bạn trai, nói em bắt cá hai tay, bảo bạn trai em nhìn rõ bộ mặt em, đừng dính dáng đến loại con gái rác rưởi như em.”
Triệu Tranh diễn “trận” này xuất sắc ghê. Nghe câu đó mà tôi muốn vỗ tay.
“Bạn trai em tức chết, đánh nhau lại không thắng, người xem thì bu đông như hội, xấu hổ chết.” – Sở Phán Phán nức nở – “Chị nói xem bạn trai cũ em có bệnh không? Em có trêu chọc gì hắn đâu, tự nhiên làm thế!”
Tại sao à? Bởi vì hắn cầm tiền của tôi chứ sao.
Tôi tiếp tục gõ:
“Vậy bạn trai em không hiểu lầm em chứ?”
“Có chứ! Anh ấy cũng nghĩ em bắt cá hai tay. Hai đứa vừa mới cãi nhau to.”
“Sao lại cãi nhau?” – Tôi lắc đầu. Đáng lẽ phải đánh nhau mới đúng.
Tân Chí Viễn tắm xong đi ra, mặt còn sưng hơn. Nhìn cảnh đó tôi suýt muốn chuyển thêm cho Triệu Tranh vài trăm.
Tân Chí Viễn tâm trạng sa sút, đến cả miễn cưỡng ứng phó tôi cũng không, cụp mắt chui vào giường ngủ sớm.
Chắc anh ta đau lòng lắm nhỉ. “Chân ái” anh ta bỏ bao nhiêu tiền bao nhiêu công chăm chút, lại hóa ra “bắt cá hai tay”, còn hại anh ta bị “bạn trai chính thức” đánh cho tơi tả. Biết đâu “cậu nhỏ” vừa hồi phục lại bị tổn thương nặng thêm.
Đúng là “nam khóc nữ thương”.
Sở Phán Phán buổi tối vẫn liên tục nhắn WeChat cho tôi, hỏi phải làm sao, bảo cô ta lo lắng sẽ mất Tân Chí Viễn, sợ anh ta vì chuyện này mà chia tay cô ta.
Tôi chẳng buồn trả lời, thoát khỏi tài khoản phụ, nằm ung dung xem phim. Cặp đôi si mê lẫn oán trách muốn làm gì thì làm, tôi giờ thấy dễ chịu, chẳng còn đau khổ, chẳng còn mông lung.
Nhưng, chuyện Triệu Tranh quả thật gợi cho tôi thêm ý tưởng. Tôi chuẩn bị nghĩ cách thổi bùng ngọn lửa này lên thêm.
Tôi gọi cho Tân Chí Minh, hẹn gặp gần công ty tôi.
Đối phó với Tân Chí Minh càng dễ, có tiền là xong. Tân Chí Minh biết chuyện anh mình ngoại tình, tôi thẳng thắn nói: Tân Chí Viễn vẫn đang qua lại với người đàn bà đó, tôi muốn giữ gia đình mình, muốn Tân Chí Viễn chán ghét cô ta, chủ động chia tay.
“Thế… em đi khuyên anh em nhé?” – Tân Chí Minh lại trở về giọng “người một nhà”, miệng một tiếng “chị dâu” nghe ngọt như chưa từng có những lời khó nghe trước đó.
“Khuyên không ăn thua đâu. Anh ấy như trúng bùa rồi, ai nói cũng không lọt tai.” – Tôi u sầu thở dài, nhíu chặt mày.
“Thế… em về nói với bố mẹ đi, để bố mẹ dạy cho anh ấy!” – Tân Chí Minh đơn giản lôi phụ huynh ra.
“Đừng làm người già buồn phiền.” – Tôi từ chối, dùng giọng như đã cân nhắc kỹ – “Chị nghĩ lâu rồi, chỉ còn một cách mới khiến anh ấy hết hy vọng.”
“Cách gì?”
“Con nhỏ đó làm lễ tân phòng gym. Em lấy thẻ hội viên của anh trai em đi tập vài hôm, sau đó khoe với anh ấy là cô lễ tân xinh đẹp đó đang theo đuổi em.”
Tân Chí Minh đẹp trai, nhiều cô gái trẻ mê. Sở Phán Phán theo đuổi hắn cũng không phải không thể.
Tân Chí Minh cười hiểu ý:
“Chị dâu đang chơi ly gián đúng không? Để anh trai em nghi ngờ cô ta?”
“Đúng vậy.” – Tôi đội vương miện cho hắn – “Chỉ em làm mới thành công. Người khác không được, chỉ có em anh ấy mới tin.”
“Được thôi! Chị dâu đã nói, em có chết cũng phải làm cho ra chuyện.” – Tân Chí Minh nháy mắt – “Xong việc thì vốn khởi nghiệp quay clip du lịch của em chắc chắn có rồi, chị dâu thấy đúng không?”
“Em nói đúng.” – Tôi mỉm cười – “Chỉ cần anh trai em chia tay cô ta, chị chuyển tiền ngay.”
Sau trận đòn, Tân Chí Viễn ngoan hơn hẳn. Ngoài giờ tăng ca, tối nào cũng về nhà sớm.
Đúng lúc hôm nay tôi đọc được một tin tức: một người vợ ngoại tình, chồng cô ta giết gã nhân tình. Tôi đọc tin này cho Tân Chí Viễn nghe.
Nghe xong, Tân Chí Viễn không biểu cảm, chỉ nói gã chồng kia quá ngu, vì ghen mà đi giết người, đánh đổi cả đời mình, quá không đáng.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com