Em Kế Của Chồng Phá Tan 99 Món Đồ Của Tôi – Và Tôi Không Nhịn Nữa - Chương 2
Tôi chưa bao giờ từng nghĩ… thì ra hai người họ thật sự yêu nhau.
Không phải nuông chiều, không phải ghen tuông anh em, mà là—yêu nhau.
Từ khoảnh khắc đó, tôi không thể nào đối mặt với Cố Minh Húc nữa. Mỗi lần nghĩ đến anh ta, trong lòng tôi chỉ có một từ: ghê tởm.
Tôi lau đi những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, quay lại bệnh viện một mình.
Khi bước xuống khỏi bàn phẫu thuật, tôi cảm thấy trong tim trống rỗng đến đáng sợ.
Cố Minh Húc—người đàn ông tôi đã ở bên tám năm trời—đã bị tôi nhổ bật khỏi cuộc đời như một chiếc răng sâu, đau nhói nhưng cần thiết.
Cùng với anh ta, đứa bé chưa kịp thành hình trong bụng tôi cũng không còn nữa.
Cơn đau nhức tận tim gan.
Nhưng từ giờ trở đi, tôi nhẹ nhõm rồi.
Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh, chẳng ngờ lại bắt gặp Cố Minh Húc và Trần Thiên Du đang dính chặt lấy nhau trong sảnh chờ, không buồn tránh né.
Thấy tôi, anh ta giật mình thu tay lại khỏi eo cô ta, ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ.
Anh ta bước nhanh về phía tôi, nhìn gương mặt nhợt nhạt của tôi, nhíu mày lại, giọng nói vẫn là cái giọng “lo lắng quen thuộc” mà tôi từng tin là thật:
“Vợ à, sao sắc mặt em kém vậy? Có phải bụng không khỏe không? Sao đi viện mà không gọi cho anh? Em khám gì rồi? Đưa anh xem nào.”
Anh ta cầm lấy tờ giấy tôi đang nắm, từ từ mở ra—là giấy xác nhận đã phá thai.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng nũng nịu như mèo kêu:
“Anh… em đau.”
Trần Thiên Du nói, giọng mềm nhũn như sắp khóc.
Tay Cố Minh Húc khựng lại. Anh ta không đọc tiếp nữa, vội nhét lại tờ giấy vào tay tôi, quay người đỡ lấy cô ta:
“Tại anh mạnh tay quá, làm em đau… Để chị dâu trông em chút, anh đi làm thủ tục.”
Nói rồi, anh ta đặt Trần Thiên Du—người vừa “được” anh ta làm đau—trước mặt tôi, không chút ngượng ngùng.
“Tạm nhờ em trông cô ấy nhé.”
Dặn dò xong, anh ta lập tức quay lưng bỏ đi.
Trần Thiên Du nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi sự hả hê. Khóe môi cô ta nhếch lên, nở một nụ cười trêu ngươi đầy khiêu khích.
“Giang Chi Huệ, chị thấy chưa? Anh ấy yêu tôi đến chết đi được! Mạnh đến mức làm tôi đau luôn này!”
“Anh ấy nói hối hận vì không sớm đè tôi dưới thân để yêu chiều mỗi đêm… Anh ấy chán chị rồi, bảo chị chẳng khác gì con cá chết nằm im một chỗ!”
“Chị là cái loại đàn bà vừa già vừa chán, soi gương lại mình đi, chị đem cho người ta miễn phí còn chẳng ai thèm…”
Chát!
Tôi tát thẳng vào mặt Trần Thiên Du một cái rõ đau, mặt không đổi sắc:
“Dù anh ta có yêu cô đến đâu, thì cô vẫn là tiểu tam không biết nhục.”
“Trần Thiên Du, nhìn lại đi, cô mới chính là cái loại mặt dày bán rẻ lương tâm!”
Nói xong, tôi hất vai cô ta ra, thẳng lưng bước về phía cửa, không quay đầu.
Cô ta thuận thế ngã xuống sàn, khóc lóc thảm thiết như thể vừa bị giết cha cướp chồng.
Chưa tới ba mươi giây sau, Cố Minh Húc hớt hải chạy đến. Vừa thấy cảnh tượng trước mặt, ánh mắt anh ta như thiêu như đốt, như thể tôi là kẻ phạm tội tày đình.
“Giang Chi Huệ, cô điên rồi à?!”
Anh ta không nói hai lời, cầm chai nước suối bên cạnh ném thẳng về phía tôi.
Bộp.
Chai nước trúng ngay bụng tôi—vùng vừa mới mổ xong chưa đầy một ngày.
Tôi lảo đảo lùi về sau, hai tay ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, đau đến mức suýt ngất.
Cố Minh Húc chẳng thèm để tâm, vội chạy tới đỡ Trần Thiên Du dậy, vừa lau nước mắt cho cô ta vừa gào lên trách tôi:
“Chi Huệ! Tiểu Du bị thương rồi, cô còn ra tay với nó à?! Cô có còn tí tư cách nào làm chị dâu không?! Cô có thể yêu thương nó như tôi được không?!”
“Cô quá khiến tôi thất vọng!”
Tôi siết chặt vạt áo, gồng mình không để bản thân ngã xuống. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng run nhưng rõ ràng từng chữ:
“Vậy anh và cô ta… có giống anh trai và em gái chút nào không?”
“Cố Minh Húc, anh hiểu rất rõ tôi đang nói gì mà. Đừng đạo đức giả, cũng đừng tiêu chuẩn kép.”
Cố Minh Húc nghẹn họng trước câu hỏi của tôi, ánh mắt chợt lóe lên một tia hoảng loạn. Nhưng rất nhanh, anh ta lấy lại bình tĩnh, cười khẩy đầy giễu cợt:
“Giang Chi Huệ, Tiểu Du là người nhà tôi. Còn cô, chỉ là người ngoài. Cô lấy tư cách gì mà ức hiếp nó?”
“Muốn ở lại thì xin lỗi. Không thì—cút.”
Tôi bật cười. Một nụ cười lạnh thấu tim gan.
Thì ra… trong mắt Cố Minh Húc, tôi vẫn luôn chỉ là một người ngoài.
Chỉ một câu nói thôi—anh ta đã phủi sạch 8 năm thanh xuân và mọi hy sinh tôi từng lặng lẽ bỏ ra.
Tôi thẳng lưng dậy, thu lại ánh nhìn, giọng nói bình thản như thể tất cả chưa từng có ý nghĩa gì:
“Như anh muốn.”
Trong ánh mắt bối rối hoang mang của anh ta, tôi dứt khoát xoay người bước đi, không ngoảnh lại.
Tôi ngồi trong xe, lặng im nhìn dòng xe cộ và phố xá vùn vụt lướt qua ngoài cửa kính.
Tám năm trước, chính Cố Minh Húc đã cứu tôi về từ cõi chết.
Lúc ấy, tôi bị thương nặng, hôn mê suốt một tháng trời. Khi tỉnh lại, tôi chẳng còn nhớ nổi mình là ai—chỉ thấy anh ta ngồi bên giường, ánh mắt đầy dịu dàng và lo lắng.
Anh ta không chỉ không đuổi tôi đi, còn giữ tôi lại bên cạnh, cho tôi làm người giúp việc trong nhà.
Tôi—một người mất trí nhớ, tay trắng, thân thế mơ hồ—được anh ta đối xử tử tế, chăm sóc, dỗ dành như người thân.
Rồi anh ta yêu tôi.
Rồi tôi cũng tin rằng… anh chính là “gia đình” duy nhất mà tôi còn lại trên đời này.
Tôi từ người làm trở thành người yêu, từng bước đi theo anh ta suốt 8 năm thanh xuân.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là anh ta quên lời hứa.
Ngay cả anh, cũng xem tôi là người ngoài.
Vậy… tôi còn lý do gì để tiếp tục lừa mình dối người?
Đã đến lúc rời đi.
Cố Minh Húc không biết rằng—một tháng trước, tôi đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ.
Người tên Giang Chi Huệ… sắp sửa biến mất.
Tôi trở về nhà, mở lại chiếc máy tính cũ, đăng nhập vào một trang web tôi đã quên suốt tám năm qua.
Bên trong chỉ có một người trong danh sách bạn bè.
Tôi gõ một dòng tin nhắn, gửi đi:
【Tôi vẫn còn sống. Đón tôi đêm nay. Đúng nửa đêm.】
Chưa kịp đợi tin nhắn hồi đáp, cánh cửa nhà đột nhiên bật mở. Tôi vội tắt máy, bước ra khỏi phòng làm việc.
Cố Minh Húc nắm tay Trần Thiên Du đi vào. Thấy tôi còn ở nhà, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi chẳng thèm suy nghĩ đã buông lời:
“Vợ à, tối nay Tiểu Du sẽ ngủ lại đây. Dì giúp việc xin nghỉ rồi, em xuống bếp nấu cho con bé vài món nó thích nhé. Coi như em xin lỗi nó một bữa đi.”
Tôi bật cười, lạnh lùng buông hai chữ:
“Không nấu.”
Cố Minh Húc bị thái độ của tôi chọc giận, nét mặt lạnh như băng, giọng nói như một con dao găm thẳng vào tim tôi:
“Giang Chi Huệ, đừng quên là anh đã cứu sống em. Anh cho em cuộc đời này, thì cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”
“Đừng có dại dột đụng tới vị trí của Tiểu Du—em không xứng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong mắt người đàn ông tôi yêu suốt 8 năm, giờ đây chỉ còn là một tôi xa lạ và thừa thãi.
Tôi bật cười khẽ, xoay người bước về phía bếp.
Được thôi.
Bữa cơm này, xem như tôi tự tay nấu cho đoạn ký ức tám năm một dấu chấm hết.
Tôi nấu xong, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng trở lại phòng làm việc, chờ đến đúng nửa đêm.
Cố Minh Húc chẳng buồn quan tâm tôi ở đâu. Anh ta và Trần Thiên Du cười cười nói nói trong bữa ăn, rồi tay trong tay trở về phòng ngủ như thể đây là tổ ấm của họ.
23h.
Tôi rời phòng làm việc đi vệ sinh. Là người từng làm trong ngành đặc thù, thính lực của tôi nhạy hơn người thường rất nhiều.
Dù cửa phòng ngủ cách âm khá tốt, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp… phát ra từ trong phòng ngủ chính.
Tôi đứng lặng người trong bóng tối, không một giọt nước mắt, chỉ cảm thấy… ruột gan đang bị ai đó moi ra từng khúc.
24h.
Từ xa, tiếng trực thăng vang lên—nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi nghe thấy.
Tôi siết chặt tay nắm cửa.
Đã đến lúc rồi.
Tôi liếc nhìn về phía phòng ngủ chính, rồi không quay đầu lại, thẳng lưng bước ra khỏi cửa.
Giọng Cố Minh Húc vang vọng từ trên lầu xuống:
“Em định đi đâu?”
Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục bước.
“Giang Chi Huệ! Em điếc à? Tôi đang hỏi em đấy!”
Anh ta gầm lên, nhưng tiếng bước chân vội vã đuổi theo đã vô tình để lộ sự hoảng loạn trong lòng.
Chỉ vài giây sau, anh ta đã chạy tới, túm chặt lấy cánh tay tôi, kéo ngược lại.
Tôi giật tay ra, giọng đều đều, ánh mắt lạnh băng:
“Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Giang Chi Huệ.”
Cố Minh Húc cười khẩy, chẳng tin nổi:
“Nửa đêm không ngủ lại bày trò gì vậy? Em không phải Giang Chi Huệ thì ai? Trẻ con à mà còn chơi cái trò bỏ nhà đi?”
Tôi không đáp. Chỉ nhìn anh ta.
Ánh mắt tôi khiến anh ta hơi chột dạ, giọng cũng mềm lại:
“Thôi mà vợ… chỉ là anh bảo em nấu cho Tiểu Du bữa cơm thôi mà. Em nấu cho nó bao nhiêu lần rồi còn gì? Có gì đâu mà giận, về phòng ngủ với anh đi.”
Tôi bật cười, lạnh lẽo:
“Ngủ đâu? Đừng bảo là ngủ trên cái giường mà anh vừa mây mưa với em gái ‘trong sáng’ của anh nhé?”
“Không. Ghê lắm. Tôi không có sở thích nằm trên đống rác.”
Mặt Cố Minh Húc đỏ rực, lắp bắp:
“Em… đừng có nói bậy! Anh với Tiểu Du không như em nghĩ. Nó sợ hãi, anh chỉ dỗ nó ngủ thôi. Tụi anh là anh em bình thường. Em đừng có phá hoại danh tiếng của nó.”
Tôi nhướng mày, khẽ cười, chất giọng đầy mỉa mai:
“Anh ngủ với nó rồi mà còn lo danh tiếng à? Nó còn danh tiếng để tôi phá à?”
Một câu dứt khoát.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com