Chương 7 - Ngoại Truyện: Góc Nhìn Cảnh Lỗi

  1. Home
  2. Khi Thanh Mai Trở Thành Người Dưng
  3. Chương 7 - Ngoại Truyện: Góc Nhìn Cảnh Lỗi
Prev
Novel Info

 

 

 

 

Tĩnh luôn nghĩ rằng tôi và cô ấy quen nhau từ cấp ba. Nhưng thật ra… chúng tôi đã gặp nhau từ hồi tiểu học, chỉ là khi ấy, cô không nhớ ra tôi thôi. Chúng tôi bằng tuổi, chỉ khác lớp.

Năm đó, một đêm tang thương ập đến, cha mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông. Khi ấy tôi mới học lớp 3. Cái tin ấy khiến cả trường chấn động, thầy cô thương xót, hiệu trưởng còn đặc biệt kêu gọi quyên góp giúp đỡ tôi.

Nhưng một đứa trẻ thì biết gì về quản lý số tiền đó? Tin tức lan ra, những người họ hàng xa xôi vốn chẳng mấy khi đoái hoài bỗng ùn ùn kéo đến, tranh nhau đòi nuôi tôi, kỳ thực là nhắm vào khoản quyên góp.

Họ cãi vã, xô đẩy, trong lúc hỗn loạn còn làm tôi ngã xuống nền xi măng, đầu chảy máu mà chẳng ai buồn đỡ.

Chính lúc ấy, Phó Ninh Tĩnh xuất hiện, dắt theo cha cô.

Tôi mới biết, cô bé ấy không chỉ đã quyên góp cho tôi trong đợt vận động ở trường, mà còn thấy thương xót một đứa trẻ bỗng dưng mất cha mẹ. Cô níu tay cha mình, năn nỉ ông đưa mình đến thăm tôi.

Tôi đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ, khi ấy mình ngồi bệt dưới đất, đầu chảy máu, vừa thảm hại vừa bất lực.

Ninh Tĩnh nhìn thấy, đôi mắt bé xíu của cô bé lập tức đỏ hoe, nước mắt ròng ròng rơi xuống.

“Ba ơi, mau giúp anh trai đi, anh ấy chảy máu rồi!”

Giọng cô non nớt, nghẹn ngào run rẩy.

Cô luống cuống dùng đôi tay nhỏ bé giúp tôi cầm máu, động tác vụng về nhưng cẩn thận đến mức khiến trái tim tôi rung lên. Rồi cô ngẩng đầu, nhìn cha mình khẩn cầu:

“Ba, nhất định phải giúp anh ấy nhé. Sau này… anh ấy biết làm sao bây giờ?”

Ngày hôm đó, Ninh Tĩnh trong mắt tôi chính là một thiên sứ.

Cô không thích tôi gọi mình là “tiểu thư”, nhưng từ giây phút ấy, trong lòng tôi, cô mãi là cô gái cao quý, như ánh trăng sáng trên bầu trời, bất ngờ chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối của tôi.

Cũng nhờ có cô, tôi mới được cứu.

Ba của Ninh Tĩnh vốn dày dạn thương trường, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vấn đề. Ông lập tức gọi điện, nhanh chóng xử lý ổn thỏa mọi rắc rối trước mắt.

Khi ấy, quỹ quyên góp dành cho tôi vẫn còn tiếp tục. Ông dứt khoát yêu cầu nhà trường đứng ra quản lý toàn bộ số tiền, đồng thời mời luật sư công chứng, ghi rõ: đến năm tôi mười tám tuổi, toàn bộ khoản tiền sẽ được trao tận tay tôi, tuyệt đối không ai được phép động vào.

Khoản tiền bị “đóng băng” ở trường, đám họ hàng tham lam kia lập tức quay lưng. Những kẻ vừa mới tranh nhau đòi nuôi dưỡng tôi, phút chốc biến mất không còn tăm hơi.

Ba của Ninh Tĩnh – cũng chính là “chú Phó” trong lòng tôi – đã thay tôi lo tất cả. Ông không chỉ tìm cho tôi một nơi ở ổn định trong trại trẻ mồ côi, còn kiên nhẫn dạy tôi nhiều điều.

Ông nghiêm túc dặn:

“Chỉ cần con chịu khó học hành, sau này cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp hơn. Ba mẹ con trên trời cũng sẽ yên lòng.”

Từ đó, tôi càng không dám buông lơi. Tôi lao vào học, chỉ mong một ngày có thể báo đáp ân tình ấy.

Còn Ninh Tĩnh… cô bé ấy ở cách tôi một khoảng cách một thời gian lại viết thư cho tôi, trong phong thư lúc nào cũng kẹp thêm vài món đồ nho nhỏ: cây bút mới, quyển vở tinh xinh, hay cái thước nhựa trong veo. Đối với cô, đó có lẽ chỉ là một chút quan tâm; nhưng với tôi, đó là ánh sáng, là ấm áp, là niềm tin để tiếp tục bước đi.

Về sau, khi tôi được một gia đình khác nhận nuôi, thư từ cũng dần thưa thớt, rồi hoàn toàn bặt vô âm tín.

…

Lên cấp ba, ngày đầu tiên nhận danh sách lớp, mắt tôi vô tình quét qua một cái tên – Phó Ninh Tĩnh. Tim tôi thoáng chấn động.

Cô bé ấy vẫn còn đó. Và chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen láy, trong trẻo đến mức khiến người ta không thể nào quên, tôi lập tức nhận ra.

Nhưng tôi không nói ra.

Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, không muốn dùng những ký ức thuở nhỏ để trói buộc lựa chọn của cô. Tôi lặng lẽ nhìn cô và cái bóng song hành bên cạnh – Diệp Trí Viễn.

Ninh Tĩnh cười rất tươi, cười đến rạng rỡ. Nhìn nụ cười ấy, tôi tự nhủ: Chỉ cần cô hạnh phúc, vậy là đủ.

Nhưng rồi tôi tận mắt thấy, cái gọi là “người bên cạnh” ấy, từng chút một làm tổn thương cô.

Cô gái dịu dàng, hay cười, dần trở nên trầm mặc, nét mặt hờ hững như phủ một lớp sương. Từ ngày ngồi xuống cạnh tôi, dường như cả thế giới của cô đều nhuốm buồn.

Tôi biết, bất kể ai khuyên nhủ cũng vô ích. Chỉ khi bản thân cô thật sự muốn đứng dậy, mới có thể bước ra khỏi bóng tối.

Vậy nên tôi chọn cách im lặng. Im lặng quan sát. Im lặng bảo vệ.

Chỉ có một việc, tôi không thể nhịn được – tôi đã sai người dằn cho Diệp Trí Viễn một trận nên thân.

Nhưng hình như tôi còn ra tay quá nhẹ.

Vì làm sao có thể tha thứ cho một thằng khốn dám động thủ với cô gái mà tôi trân trọng nhất?

Ninh Tĩnh của tôi – cô gái nhỏ từng rơi nước mắt cầu ba mình cứu tôi – bây giờ đã khác xưa. Nhưng tôi tin, cô sẽ không bao giờ bị đánh gục.

Cô vốn dĩ đã là ánh sáng.

Vậy nên tôi lại sai người dằn mặt hắn thêm một lần nữa. Nhìn Diệp Trí Viễn mặt mũi bầm dập, trong lòng tôi mới hả dạ.

Trong mấy ngày Ninh Tĩnh xin nghỉ, tôi đều cẩn thận giúp cô chép đầy đủ từng bài giảng, sợ cô lỡ mất kiến thức.

Còn cái thứ ruồi nhặng kia, hết lần này đến lần khác bám riết lấy cô, khiến tôi không thể yên tâm. Quả nhiên, hôm đó tôi tận mắt thấy hắn dám nắm chặt tay Ninh Tĩnh. Tôi không nhịn nổi, xông lên tung cú đấm.

Chỉ là, khi bắt gặp ánh mắt hơi hoảng sợ của cô, tim tôi đau thắt lại. Tôi biết mình đã để lộ bản chất, đã khiến cô sợ. Đáng lẽ ra, tôi không nên để cô thấy một Cảnh Lỗi mất kiểm soát như vậy.

Vì thế, sau đó tôi lại tiếp tục che giấu, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, kiệm lời như ngày thường, giả vờ như chẳng có gì xảy ra. Tôi sợ, chỉ một chút sơ suất thôi, cũng đủ dọa cô rời xa.

Nhưng Diệp Trí Viễn vẫn không chịu buông tha. Tôi hiểu Ninh Tĩnh là người mềm lòng, chỉ lo cô lại bị hắn lung lạc. Thế nên trong buổi tụ tập sau kỳ thi, tôi cố tình công khai tỏ tình.

Cô từ chối. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, để thoát khỏi sự dây dưa của hắn, cô lại thẳng thắn thừa nhận tôi chính là bạn trai của mình.

Đêm hôm đó, tôi hạnh phúc đến mức không sao ngủ nổi.

Hóa ra, trong lòng cô, Diệp Trí Viễn chẳng là gì cả. Hắn không xứng. Từ đầu đến cuối, hắn vốn không bao giờ xứng.

Sau này, Ninh Tĩnh thi đỗ, hơn thế nữa còn cùng trường với tôi. Tôi lấy số tiền quyên góp năm xưa, giữ lại một phần, còn lại quyên hết cho quỹ học bổng, chỉ mong có thể giúp được những đứa trẻ giống như tôi từng trải qua.

Ninh Tĩnh bị hắn làm tổn thương đến mức không còn tin vào tình yêu. Không sao cả. Chỉ cần cô muốn, tôi có thể làm bạn, làm người đồng hành.

Được ở bên cạnh cô, với tôi đã là may mắn lớn nhất.

Còn về sau…

Nếu cô nguyện ý nắm tay tôi, đó là phúc phận.

Nếu không, tôi cũng cam lòng chấp nhận.

Được thì là hạnh phúc, không được thì là số mệnh.

Sau này, điều không ngờ nhất là cô gái nhỏ của tôi lại đồng ý ở bên tôi.

Hôm ấy, tôi vui đến mức ngỡ như mình ôm trọn cả thế giới.

Phải rồi, cô ấy chính là thế giới của tôi.

Một kẻ máu mủ thân tình thưa thớt như tôi, cả đời này có thể gặp được cô ấy đã là phúc phần trời ban, nay còn có thể cưới cô ấy làm vợ, hẳn là ông trời thương xót.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cùng vài người bạn chung tay khởi nghiệp.

Khi cô ấy nói muốn học tiếp lên cao học, tôi mừng rỡ vô cùng —

em gái nhỏ ngày nào từng lấy tiền tiêu vặt giúp tôi, còn kéo cha mình đến giúp tôi vượt qua khốn cảnh.

Giờ đây, xin hãy để tôi trở thành chỗ dựa cho em.

Tôi từng mơ có một ngày được nuôi dưỡng giấc mơ của em, và hôm nay, giấc mơ ấy đã thành sự thật.

Mỗi lần tan ca, chỉ cần thấy dáng hình cô ấy, mọi mỏi mệt trong ngày đều tan biến.

Được ở bên cạnh em là may mắn lớn nhất trong đời tôi.

Tôi chưa từng dám nghĩ, một thiên sứ dịu dàng như cô ấy, lại thật sự trở thành vợ tôi.

Mỗi đêm, ngắm cô ấy say ngủ, đôi khi tôi hoang mang tự hỏi, liệu tất cả chỉ là một giấc mơ?

Nếu là mơ, tôi nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

 

Ngoại truyện (Giọng kể của Cảnh Ái Tĩnh)

Tôi tên là Cảnh Ái Tĩnh, năm nay năm tuổi.

Bà ngoại kể rằng, khi tôi còn nằm trong bụng mẹ, chính bà vẫn chưa phát hiện ra, nhưng cha tôi thì suốt ngày nôn ọe.

Mẹ tôi bận rộn chăm sóc người cha nôn đến hoa mắt chóng mặt kia.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng… người mang thai là cha tôi chứ không phải mẹ.

Ba tôi lúc nào cũng khuyên mẹ bỏ tôi đi, vì ông thương mẹ, sợ mẹ phải chịu khổ.

Hừ! Ba xấu xa!

Ngày tôi chào đời, bà ngoại bảo lẽ ra mọi người nên tập trung chăm sóc mẹ, nhưng cuối cùng lại phải lo cho… cha tôi.

Ông đứng ngoài cửa phòng sinh, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đỏ trên cánh cửa, tay chân run bần bật, miệng liên tục gào lên:

“Tôi chỉ cần vợ tôi, không cần con!”

Tôi nghe xong còn thấy khó hiểu, tại sao một người đàn ông kiên cường, luôn tỏ ra mạnh mẽ như ba lại sợ hãi đến thế?

Bà ngoại thở dài, bảo:

“Bố con mệnh khổ, từ nhỏ cha mẹ đã mất trong phòng phẫu thuật. Nên khi nhìn thấy ánh đèn ấy, ông ấy liền sụp đổ.”

Tiếng ồn ào của ba làm các bác sĩ không thể tập trung đỡ đẻ cho mẹ.

Mẹ bực quá, từ trên giường sinh chống dậy, quát thẳng:

“Cảnh Lỗi, anh cút ngay về nhà cho tôi, đừng có gây thêm phiền phức!”

Nghe bà ngoại kể, lúc đó ba tôi hoảng loạn đến mức quỳ xuống van nài, chỉ muốn được ở bên mẹ.

Nhưng càng nhìn vào ánh đèn đỏ nhấp nháy, ông càng run rẩy sợ hãi.

Y tá sau đó phải khéo léo nhờ ông bà ngoại kéo cha tôi rời đi.

Thế mà ba tôi còn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bà ngoại đành vừa chăm sóc con rể bất tỉnh, vừa lo lắng chờ mẹ sinh.

Khi cha tỉnh lại, mẹ đã bình an ngồi ngay bên giường ông.

Nhìn thấy mẹ, cha òa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, ướt hết áo mẹ.

Ông ôm lấy mẹ, nghẹn ngào nói:

“Tiểu thư của anh, từ nay chúng ta đừng sinh thêm con nữa được không? Anh sợ lắm… Anh không thể mất em. Nếu không còn em, anh cũng không muốn sống nữa.”

Người ngoài nhìn vào còn tưởng… chính ba tôi mới là người vừa sinh con.

Ánh mắt khó hiểu của y tá làm ông bà ngoại ngượng chín cả mặt, chỉ muốn kéo nhau về ngay cho xong.

Tôi thì mãi chẳng hiểu nổi, tại sao một người lúc nào cũng điềm tĩnh, xử sự đâu ra đấy như ba, mà cứ dính đến chuyện của mẹ là lập tức rối loạn cả lên.

Ngoại chỉ thở dài nói: “Đó là vì yêu.”

Nghe vậy, tôi chỉ nghĩ thầm: Tình yêu đúng thật là một thứ vừa đáng sợ vừa kỳ lạ.

Mấy hôm trước, ngoại ôm tôi khóc, giọng run run:

“Tiểu Ái, con phải đối xử với ba con thật tốt nhé.”

Tôi khó hiểu nhìn bà, chớp chớp mắt:

“Ba con vẫn khỏe mạnh mà?”

Ngoại nói:

“Ba con mới phẫu thuật xong.”

Thế nhưng tôi lại thấy ba vẫn như bình thường, chỉ cần trông thấy mẹ là sáng mắt như con cún to nhà tôi nhìn thấy xương.

Vừa rồi ông còn lén thơm mẹ, sao ngoại lại buồn như vậy?

Ngoại lau nước mắt, bảo:

“Ba con vì mẹ nên mới đi làm phẫu thuật. Từ nay trong nhà chỉ có mình con là con thôi.”

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi cười:

“Nhưng ngoại à, lẽ ra bà phải vui chứ? Mẹ kể lúc con mới được ba tháng trong bụng, ba sợ con làm rách bụng mẹ, còn bắt mẹ bỏ con đi cơ mà! Giờ con vẫn còn đây, chẳng phải quá tốt rồi sao?”

Nghe tôi nói vậy, ngoại mới bật cười, ôm hôn tôi lia lịa, khóc mà lại hóa vui.

Còn tôi thì chẳng lo gì hết, bởi tôi biết mình đúng là mạng lớn. Nếu không, hồi ấy ba chắc đã chẳng muốn có tôi.

Tôi hiểu rất rõ, ba tôi chính là “nô lệ của mẹ”. Chuyện đó tôi đã quen rồi.

Nếu không phải vì mẹ yêu thương tôi, chắc ba nhiều khi còn quên mất trong nhà có đứa con gái này.

Điều tôi ghét nhất chính là — mỗi lần về nhà, nhìn thấy mẹ đang ôm tôi hay thơm tôi, ba lập tức chen tới, mặt dày yêu cầu mẹ cũng thơm mình.

Có khi mẹ bực quá, tát nhẹ lên mặt ông.

Ấy vậy mà ba lại dịu dàng nắm lấy bàn tay vừa đánh mình, giọng tràn đầy thương xót:

“Tiểu thư của anh, tay có đau không? Nếu lần sau em muốn đánh, thì lấy sách mà đánh nhé… để tay không bị đau.”

Mỗi lần bắt gặp cảnh ấy, tôi chỉ biết lắc đầu, giả vờ không thấy, chạy ra phòng khách ôm gối xem hoạt hình.

Chiếc dây buộc tóc của mẹ, lúc nào cũng quấn trên cổ tay ba.

Không phải loại lấp lánh đâu, chỉ là một sợi dây trắng, gắn một bông cúc nhỏ. Có lần tôi nghịch ngợm lấy bút màu tô nhầm, biến cánh hoa vàng thành màu xanh. Mẹ không mắng, ngược lại còn đeo nó mỗi ngày. Sáng thì dùng để buộc tóc, chiều tối nấu cơm lại “chạy” sang cổ tay ba.

Cổ tay ba to hơn mẹ nhiều, sợi dây để lại vết hằn đỏ nhàn nhạt, giống như siêu nhân bí mật đeo một chiếc vòng kỳ lạ. Tôi tò mò hỏi:

“Ba có đau không?”

Ba đang cúi xuống giúp mẹ gỡ lông mèo dính trên áo len, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ cười:

“Không đau, đây là giấy thông hành mẹ con cho ba đấy.”

Giấy thông hành để làm gì chứ? Tôi nằm dài trên ghế sofa, mắt vẫn nhìn ba từ phía sau, thấy ông vòng tay ôm lấy eo mẹ. Mẹ đang cắt dâu, dao khẽ nhấc một quả chín mọng nhất, chưa quay đầu đã đưa ra sau. Ba cắn lấy, răng chạm nhẹ vào ngón tay mẹ, cả hai bật cười – âm thanh trong veo như viên kẹo nổ trong miệng.

Bọn họ cứ thế, lén lút hôn nhau như hai tên trộm, lần nào bị tôi bắt gặp, mẹ đỏ mặt đến tận mang tai, còn ba thì thản nhiên cãi cùn:

“Con nhóc ranh, nhìn gì mà nhìn, đi xem tivi đi!”

Ban đêm kể chuyện, ba luôn tìm cách chiếm chỗ của tôi.

Rõ ràng tôi đã nằm sát bên trái mẹ, vậy mà ông cứ lột vội đôi tất, chen vào, đẩy tôi vào giữa, còn vai thì dán chặt vào mẹ. Mẹ đọc “Gấu Boonie”, đến đoạn “hũ mật ong đổ tràn” thì ba đột ngột cúi xuống, lấy cằm lún phún râu cọ vào má mẹ. Giọng mẹ run run như lá bị gió lay:

“Đừng có nghịch!”

Bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay ông, nhưng lại không đẩy ra, mà trượt xuống, nắm lấy cổ tay — nơi đang quấn sợi dây buộc tóc trắng.

Tôi ngáp dài, dúi đôi bàn chân lạnh ngắt vào trong áo ba. Không khí bỗng yên lặng, chỉ còn tiếng lật trang sách xào xạc, và âm thanh khe khẽ — ba hôn lên mu bàn tay mẹ, mềm mại như bông tuyết rơi trên lớp bông.

Ánh trăng len qua khe rèm, chiếu lên sợi dây trên cổ tay ba. Cánh hoa cúc xanh nhạt mờ trong bóng tối, nhưng tôi biết nó vẫn ở đó. Một bí mật ngọt ngào, nối chặt ba và mẹ, cũng quấn lấy tôi ở giữa, ấm áp lạ thường.

 

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 7 - Ngoại Truyện: Góc Nhìn Cảnh Lỗi"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Madara Info

Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress

For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com

All Genres
  • action (6)
  • adventure (6)
  • Bách Hợp (3)
  • Báo Thù (344)
  • BE (5)
  • boys (6)
  • chinese (6)
  • Chữa Lành (101)
  • Cổ Đại (661)
  • Cung Đấu (86)
  • Cưới trước yêu sau (14)
  • Cứu Rỗi (46)
  • Đam Mỹ (39)
  • Đề cử (1)
  • Điền Văn (14)
  • Đô Thị (6)
  • Đọc Tâm (5)
  • drama (6)
  • ecchi (6)
  • fighting (6)
  • fun (6)
  • Gia Đấu (43)
  • girl (6)
  • Hài Hước (130)
  • Hào Môn (39)
  • HE (446)
  • Hệ Thống (72)
  • Hiện Đại (1801)
  • Hoán Đổi Thân Xác (2)
  • Hoàng Cung (48)
  • horrow (6)
  • Huyền Huyễn (60)
  • Kinh Dị (122)
  • Linh Dị (134)
  • manhwa (6)
  • Mạt Thế (3)
  • Ngôn Tình (792)
  • Ngọt Sủng (303)
  • Ngược (56)
  • Ngược Tâm (76)
  • Nhân Thú (9)
  • Nữ Cường (437)
  • Sắc (1)
  • Sảng Văn (175)
  • SE (5)
  • Showbiz (7)
  • Sinh Tồn (3)
  • Sủng (2)
  • Thanh Xuân Vườn Trường (42)
  • Thế Thân (3)
  • Thiên Kim (34)
  • Tiên Hiệp (8)
  • Tình Cảm (337)
  • Tình Cảm Gia Đình (157)
  • Tội Phạm (5)
  • Tổng Tài (19)
  • Trọng Sinh (310)
  • Tu Tiên (12)
  • Vả Mặt (526)
  • Xuyên Không (64)
  • Xuyên Sách (25)
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Review
  • Liên hệ

Madara WordPress Theme by Mangabooth.com

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyện Mới Hay