Chương 2
Ta hấp tấp nhét con thỏ gỗ vào tay nải rồi chạy ra ngoài.
Hai bà mối đang mở một bộ giá y đỏ rực trong sân.
Màu sắc tươi sáng y hệt bộ ta từng mặc khi gả cho Trình Nghĩ.
“Đẹp thật đấy…” – Ta chạm nhẹ vào họa tiết thêu tinh xảo nơi ống tay áo. “Sao nhanh vậy đã làm xong rồi?”
Cha vuốt râu cười toe: “Từ hai tháng trước cha đã nhờ thợ lành nghề trên huyện làm rồi, chỉ đợi con gật đầu thôi.”
“Đẹp không?” – Ta quấn thử áo lên người.
“Đẹp lắm, đẹp lắm!” – Cha cười híp cả mắt, “Nhà họ Triệu đúng là có phúc…”
“Rầm!”
Cổng sân bị đá văng ra.
Trình Nghĩ đứng đó, ngực phập phồng, mắt dán chặt vào bộ giá y trên người ta.
“Thúc Thẩm.” – Giọng hắn khàn khàn, “Con có thể nói chuyện riêng với Tiểu Tang một lát không?”
Cha chau mày nhìn ta. Ta khẽ gật đầu.
Vào phòng, Trình Nghĩ theo sau, đóng cửa lại.
“Thật sự muốn gả sao?”
“Ừm.” – Ta gật đầu, “Cha nói là nhà họ Triệu ở Tây thôn…”
“Ta biết.” – Hắn ngắt lời, “Triệu Hoài Cẩn, hai mươi ba tuổi, dạy học ở huyện học.”
Mỗi khi hắn nói thêm một chữ, sắc mặt lại càng trắng hơn.
“Huynh biết hết rồi á?” – Ta ngạc nhiên tròn mắt, “Sao còn biết nhiều hơn cả muội nữa…”
“Chỉ biết mấy chuyện đó là đủ à?”
Hắn bỗng nắm lấy cổ tay ta: “Hắn có đánh người không? Có uống rượu không? Đêm ngủ có đạp chăn không? Mấy cái đó muội biết không?”
Ta bị hắn hỏi đến ngẩn người, lắp bắp nói nhỏ:
“Ảnh… ảnh không chê muội ngốc…”
Tay Trình Nghĩ lập tức buông lỏng.
Hắn đứng dậy quay lưng đi, vai rũ xuống:
“Phải rồi… không chê muội ngốc…”
Giọng hắn khẽ như tiếng thở dài: “Điều kiện tốt thật đấy…”
Bên ngoài vang lên tiếng ho của cha, chắc là đang giục.
Ta đứng lên, nhét nốt bộ đồ cuối cùng vào tay nải.
“Muội đi đây…”
Ra đến cửa, ta lại quay vào, lấy con thỏ gỗ trong tay nải ra.
“Cho huynh nè.” – Ta nhét con thỏ vào tay hắn, thì thầm –
“Muội đi rồi, huynh không cần giả chết nữa đâu.”
“Trình Nghĩ.”
Mặt hắn tái mét, ngón tay siết chặt lấy con thỏ.
“Muội… muội thật sự nghe thấy rồi à…” – Giọng hắn khàn khàn.
Cha lại ho vài tiếng ngoài sân.
Ta không trả lời, chỉ vội bước ra.
Trình Nghĩ chợt ngẩng đầu, như vừa sực tỉnh, định đuổi theo…
Nhưng mới bước một bước đã dừng lại.
“Trình Dũng?” – Cha nhìn lại nghi hoặc, “Sao hôm nay con kỳ lạ thế?”
Hắn há miệng, nhưng chẳng nói được chữ nào.
Ta nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, bất giác bật cười.
“Không sao đâu cha, đại ca không nỡ để con đi đó mà.”
Ta cười tươi ôm lấy tay cha, “Cha ơi, mình mau về nhà đi, con nhớ Đại Hoàng lắm rồi.”
Ta len lén liếc Trình Nghĩ một cái, trong lòng đắc ý vô cùng.
Không ngờ cũng có ngày ta phải đứng ra giải vây giúp hắn.
Sắc mặt Trình Nghĩ cực kỳ khó coi, chỉ nắm chặt con thỏ đứng yên một chỗ, nhìn theo hai cha con ta khuất bóng.
Về tới nhà, vừa đẩy cổng vào, Đại Hoàng đã “gâu gâu” lao tới, suýt nữa làm ta ngã lăn ra đất.
“Đại Hoàng!” – Ta cúi xuống xoa đầu nó – “Có nhớ ta không hả?”
Cái mũi ướt nhẹp cứ dụi dụi vào lòng bàn tay ta, đuôi ngoáy loạn như cái trống lắc.
Ta vừa cười khúc khích tránh nước dãi, nó đã nhào theo liếm lấy liếm để tay ta, còn “ư ử” như muốn nói “ta nhớ ngươi chết đi được ấy!”
“Được rồi, được rồi.” – Ta ôm đầu nó, “Ta cũng nhớ ngươi lắm!”
Đang chơi đùa thì ngoài cổng vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng.
Đại Hoàng lập tức dựng tai, “vù” một cái lao ra ngoài.
Ta chạy ra nhìn theo, thấy một đoàn người náo nhiệt đang tiến về phía nhà mình.
Người đi đầu cất giọng to rõ:
“Nhà họ Triệu tới mang sính lễ đây!”
Ta quay vào sân, ngạc nhiên hỏi cha:
“Ủa? Không phải phải đợi định ngày mới mang sính lễ đến sao? Sao tới sớm vậy?”
Cha vừa vuốt đầu Đại Hoàng vừa cười:
“Thằng bé nhà họ Triệu sốt ruột quá, nhất định đòi tới đặt sính lễ sớm bày tỏ thành ý.”
Nói vừa dứt, đoàn người đã đến trước cổng nhà.
Trong đám người, ta nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, nho nhã thư sinh, chắc chắn là Triệu Hoài Cẩn.
Hôm nay chàng mặc áo dài xanh mới tinh, trông thật chững chạc.
Chàng cúi người thi lễ: “Thúc Thẩm, Tiểu Tang.”
Nắng chiếu lên người chàng, cứ như tỏa sáng.
Ta nhìn chàng mãi, cảm thấy quen quen.
Đến khi chàng cho người đưa lên một chiếc lồng tre, bên trong là hai con thỏ trắng, mũi cứ động đậy.
“Nàng còn nhớ không?” – Chàng cười, mắt cong cong –
“Hồi nhỏ, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Ta sực nhớ ra rồi!
Hồi đó ta gặp một con thỏ bị bẫy kẹp trúng chân, máu chảy lênh láng.
Ta ôm nó về nhà, Trình Nghĩ vừa thấy đã cau mày:
“Dơ chết đi được, ném đi!”
“Không!” – Ta ôm thỏ trong lòng – “Tội nghiệp nó quá, nuôi nó được không?”
“Hứ, bản thân còn lo chưa xong, lo mấy con súc sinh làm gì?”
Hắn giật lấy con thỏ, xách tai định ném.
Ta ôm lại, khóc òa, thỏ run cầm cập trong tay ta, máu dính đầy áo.
Hắn giận quá mắng: “Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia kìa! Vì con súc vật mà thành thế này!”
Tối đó, ta trốn ra nhà kho, vụng về băng bó cho con thỏ.
Nó đau run bần bật, còn ta thì khóc nức nở.
Bất ngờ, cửa bật mở, Trình Nghĩ bước vào, mặt lạnh tanh:
“Ngu thì nhận đi! Một con thỏ cũng không băng được!”
Hắn định giật lấy, ta sợ quá ôm thỏ chạy ra ngoài, đụng sầm vào một người dưới gốc hòe.
“Cẩn thận.” – Người ấy đỡ ta, “Cô không sao chứ?”
“Em… em không sao…” – Ta nức nở – “Chỉ là con thỏ… sắp chết rồi…”
Chàng lấy khăn tay ra, do dự một chút rồi đưa cho ta:
“Lau nước mắt đi.”
Ta nhận lấy, không chỉ lau mà còn… xì mũi thật to.
“Người ta đều nói em ngốc…” – Ta tủi thân –
“Nói em đến thân còn không lo nổi, còn muốn cứu nó…”
“Sao lại thế?” – Dưới ánh trăng, đôi mắt chàng lấp lánh –
“Người biết thương súc vật là người lương thiện.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng: “Thật chứ?”
Lần đầu tiên có người gọi ta là “lương thiện”.
Từ nhỏ tới giờ toàn bị gọi là “ngốc”, “khờ”, hai chữ ấy ngọt lịm như mật ong.
Chàng gật đầu, cười hiền hòa.
“Hơn nữa, ta thấy nàng không ngốc chút nào. Người ngốc sao biết cứu thỏ con?”
Gió đêm thổi qua tán hòe xào xạc.
Chàng nhìn ta, nghiêm túc nói: “Hãy nhớ kỹ, lương thiện còn quý hơn cả thông minh.”
Hôm đó, chàng giúp ta băng bó lại vết thương cho thỏ.
Tay chàng rất vững, động tác nhẹ nhàng, vừa làm vừa dạy:
“Gạc phải quấn thế này, không thì nó đau.”
Lúc đi, chàng dúi cho ta một viên kẹo vừng:
“Ăn ngọt chút, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
…
“Nhớ ra rồi hả?” – Hoài Cẩn rút từ tay áo ra một viên kẹo vừng –
“Cho nàng, ăn ngọt một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Mặt ta nóng ran, cúi đầu nhận lấy, tay vô tình chạm vào lòng bàn tay chàng – ấm áp vô cùng.
“Cảm… cảm ơn Triệu phu tử…” – Ta lí nhí đáp, vội nhét kẹo vào miệng.
Vị ngọt lan dần nơi đầu lưỡi.
“Gọi ta là Hoài Cẩn là được rồi.” – Chàng cười.
Ta gật gật đầu, miệng lúng búng: “Hoài Cẩn…”
Hai con thỏ trắng nhảy nhót trong lồng, ta không kìm được, ngồi xuống đùa với chúng.
Hoài Cẩn cũng ngồi xuống cạnh ta, chỉ cách cho ta cho thỏ ăn rau.
“Cầm thế này nè,” – chàng làm mẫu – “nó sẽ không cắn vào tay nàng.”
Cha và Hoài Cẩn trò chuyện một lúc, rồi chàng đứng dậy cáo từ.
Ta ôm lồng thỏ lưu luyến không buông, tiễn ra tận cổng.
“Vài hôm nữa ta lại tới thăm tụi nó.” – Hoài Cẩn cười nói.
Ta hớn hở gật đầu, về phòng liền đặt lồng thỏ bên cạnh giường, vừa cho ăn vừa ngân nga hát.
Hai cái mũi nho nhỏ của chúng động đậy liên tục, đáng yêu hết sức.
“Thích đến vậy sao?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng, khiến ta giật mình làm rơi rau.
Không biết Trình Nghĩ đã đuổi tới từ lúc nào, đang đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Tất… tất nhiên là thích.” – Ta vô thức ôm chặt lồng thỏ –
“Là Hoài Cẩn tặng mà.”
“Hoài Cẩn?” – Giọng hắn bỗng cao vút –
“Gọi thân thiết quá nhỉ?”
Hắn liếc đống rương đỏ chất ngoài sân, sải bước vào, tóm lấy cổ tay ta:
“Muội thật sự muốn gả cho hắn?”
“Dĩ nhiên rồi!” – Ta gật đầu mạnh –
“Sính lễ cũng nhận rồi, huynh xem con thỏ này dễ thương chưa này—”
“Không được gả!”
Hắn đột nhiên quát lên, mắt đỏ hoe.
Ta bị hắn làm cho giật mình: “Tại… tại sao?”
“Hắn không xứng với muội.”
“Nhưng cha nói rất xứng mà…”
“Cuối cùng là muội lấy chồng hay cha muội lấy?!”
Tiếng gào bất chợt ấy làm hai con thỏ trong lồng giật nảy, hoảng loạn nhảy loạn xạ.
Nhìn bộ dạng của hắn lúc ấy, ta đột nhiên cảm thấy tủi thân:
“Huynh với tỷ Uyển Nhi chẳng phải rất vui vẻ sao? Còn quan tâm muội gả cho ai làm gì…”
Hơi thở Trình Nghĩ dồn dập, ngực phập phồng không ngừng:
“Tóm lại là không được gả!”
“Muội cố tình muốn gả!” – Ta cũng nổi cáu, giơ lồng thỏ lên trước mặt hắn –
“Muội nhận thỏ của người ta rồi mà…”
Vừa dứt lời, Trình Nghĩ bỗng giật lấy cái lồng, giơ tay đập mạnh xuống đất.
“Đừng mà!!” – Ta hét lên lao đến, nhưng đã muộn.
Lồng tre vỡ tan, hai con thỏ hoảng sợ nhảy tán loạn.
“Thỏ của muội!!” – Ta bật khóc, quỳ xuống ôm lấy chúng, đầu gối đập xuống đất đau điếng.
Trình Nghĩ như cũng bị chính hành động của mình làm cho sững người, đứng yên tại chỗ.
Ta bò tới, ôm lấy hai con thỏ đang run rẩy vào lòng, nước mắt tuôn như mưa:
“Huynh làm gì vậy… chúng còn nhỏ thế mà…”
“Có chuyện gì thế, Tiểu Tang?!” –
Cha cầm chổi xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Trình Dũng! Con đang làm cái gì vậy hả?!”
Trình Nghĩ mấp máy môi, nhưng không nói một lời, xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!” – Cha quát lớn, nhưng hắn đã chạy mất hút.
Cha vội bước đến đỡ ta dậy: “Tiểu Tang, nó ức hiếp con sao?”
“Cha, huynh ấy không phải Trình Dũng…” – Ta nghẹn ngào lau nước mắt –
“Là Trình Nghĩ… huynh ấy… huynh ấy đâu có chết đâu…”
Thân người cha cứng đờ, cây chổi “rầm” một tiếng rơi xuống đất.
Mặt ông đỏ rồi tái, từ tái chuyển sang xanh, rồi đen như đáy nồi.
“Tốt lắm!!” – Cha tức đến giậm chân, râu vểnh ngược –
“Cái thằng khốn kiếp! Giở trò quỷ hù dọa con gái ta! Để ta bắt được thì đừng mong giữ nổi đôi chân!”
Ta siết chặt tay áo cha, nước mắt lã chã:
“Thôi cha… để huynh ấy đi đi…
Huynh ấy làm vỡ thỏ của con rồi… con không muốn thấy mặt huynh ấy nữa…”
Vài ngày sau, ta đang ngồi xổm trong sân vuốt lông cho thỏ con thì Hoài Cẩn quả nhiên lại đến.
Tay chàng xách theo một chiếc lồng tre mới tinh, trên có treo một cái chuông nhỏ, gió thổi “leng keng” vang nhẹ.
“Lồng này to và chắc lắm đấy.” – Chàng ngồi xuống cạnh ta –
“Dưới còn lót vài lớp vải bông nữa cơ.”
Ta đưa tay sờ thử – mềm thật!
Hoài Cẩn lại lấy từ túi ra mấy nhúm cỏ xanh:
“Loại này ngọt, thỏ thích lắm.”
Hai con thỏ vừa ngửi thấy đã nhảy chồm vào lồng mới.
Ta vỗ tay vui sướng: “Chúng thích thật rồi!”
Khi ăn cơm trưa, chàng lặng lẽ đẩy món gà cay ra xa, còn tỉ mỉ gắp cá đã gỡ hết xương cho ta.
Ta cắn đũa ngơ ngẩn.
Ngay cả Trình Nghĩ còn chẳng nhớ ta không ăn cay… Vậy mà sao chàng lại biết?
Lúc chàng ra về, bỗng dúi vào tay ta một gói giấy dầu:
“Nghe nói nàng thích ăn cái này.”
Ta mở ra xem – là táo đỏ!
Từng quả táo phủ lớp đường óng ánh dưới nắng, đẹp mê mẩn.
Ta ghé cửa sổ nhìn theo bóng chàng đi xa, tấm áo xanh vừa quẹo vào ngõ là khuất dạng.
Tối hôm đó, ta mơ một giấc mơ ngọt lịm.
Trong mơ, Hoài Cẩn cứ liên tục nhét kẹo mứt vào tay ta, còn cười mắt cong cong bảo:
“Ăn chậm thôi.”
Ta vui đến quên cả trời đất.
Sáng dậy, ta phát hiện gói giấy dầu bị gặm mất một góc.
Hừ! Chắc chắn là Đại Hoàng tham ăn nửa đêm lén ăn vụng!
Comments for chapter "Chương 2"
MANGA DISCUSSION
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com