Chương 3
Tham gia show hẹn hò, quản lý bắt tôi dựng hình tượng “bình hoa ngốc nghếch”.
Tôi vác theo cái thùng dụng cụ nặng nửa người vào đoàn, bình luận trực tiếp nhao nhao m/ắng tôi “làm màu”:
【Sinh tồn trên đảo hoang mà mang cả d/ao làm bếp tới?!】
Mưa lớn c/ắt đ/ứt hết nguồn tiếp tế, top star đói đến mức gặm cả vỏ cây.
Tôi nhóm bếp lò, ninh một nồi canh cá. Ảnh đế ngồi xổm bên cạnh, mắt sáng rực xin thêm bát nữa; còn ngôi sao hàng đầu thì rình mò định thò tay xuống nồi vớt cá.
Mãi đến khi một bếp trưởng Michelin xông vào livestream, điên cuồng tặng quà:
【Cái d/ao pháp cắt đậu hũ kia, trên thế giới chỉ có truyền nhân của lão Tô mới làm được!】
Bình luận nổ tung:
【Lão Tô? Vị bếp trưởng quốc yến huyền thoại đó?!】
Đạo diễn run rẩy nhặt chiếc thùng dao tôi để quên, giọng run run hỏi:
“Cô Tô, cái tên Tô Trấn Sơn khắc ở đáy hộp, là gì với cô?”
Tôi lau tay: “Ông nội tôi. Ông bảo cái hộp này cũ quá, dùng tạm đi.”
1
Ngày đoàn làm phim công bố poster định trang trên Weibo, tôi đang ngồi trong phòng trọ, nhíu mày nhìn cái vật khổng lồ chiếm cả góc nhà.
Một chiếc rương gỗ mun cao đến nửa người, bọc viền đồng, nặng như thể nhét cả nửa con heo vào trong.
Tin nhắn thoại của quản lý – chị Dương – vang lên như pháo nổ:
“Tô Tang! Em bị nước vào não rồi à?! Bảo em đi show hẹn hò thì chỉ cần làm bình hoa xinh đẹp, kiếm chút fan ngoại hình để lật mình, vậy mà em lại vác cả cái quan tài đi à?! Em tính chuyển nhà chắc?!”
Màn hình điện thoại vẫn sáng, poster hiện rõ tôi với nụ cười ngọt ngào, trông như một con búp bê sứ tinh xảo.
Bên dưới, bình luận hot nhất được đẩy lên đầu:
【Cô này là ai? Chắc con ông cháu cha? Bình hoa thì biến khỏi show hẹn hò đi!】
Phía sau là một chuỗi +1.
Tôi lướt qua bình luận ấy, chẳng có gì cảm xúc.
Quen rồi.
Trong giới giải trí, “chìm” chính là tội nguyên sinh. Nhất là loại từng được kỳ vọng “tân binh tiềm năng”, ra mắt mấy năm, quay lại vẫn chỉ như một kẻ vô danh như tôi.
Chị Dương nói đúng, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Một show thực tế lấy bối cảnh trai xinh gái đẹp sống trên đảo hoang. Tôi chỉ cần chịu trách nhiệm: xinh, ngốc, và làm cái phông nền đạt chuẩn.
Bình hoa mà, mới càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của Ảnh đế Cố Hoài Xuyên, sự rực rỡ như ánh mặt trời của top star Giang Dũ, và vẻ đáng yêu ngây thơ của tiểu hoa mới nổi Lâm Vi Nhi.
Thế chẳng phải rất tốt sao? Nhẹ đầu, đỡ lo.
“Chị Dương.”
Tôi dùng mũi giày khẽ khẩy cái rương nặng nề kia, tiếng gỗ vang lên trầm đục.
“Đây là vật gia truyền của ông nội em, dặn nhất định phải mang theo để trấn trạch.”
Tôi bịa đại một câu, rồi cười: “Chị yên tâm, em đảm bảo sẽ dựng nhân vật bình hoa ngốc nghếch cho chắc chắn, chỉ việc kéo chân sau, tuyệt đối không cướp spotlight.”
Chị Dương gào lên:
“Tô Tang! Đó là đảo hoang! Chủ đề sinh tồn đảo hoang! Em vác cái thùng cổ lỗ đó đi đảo hoang?! Em muốn bị cộng đồng mạng ch/ửi cho thành cái rây à?!”
Tôi cúp máy, kéo chiếc rương ra cửa.
Quá nặng, di chuyển phát ra tiếng kèn kẹt chói tai.
Trên nắp gỗ, chữ “Tô” khắc chìm cổ kính, góc cạnh đã bị thời gian mài nhẵn.
Trong tai như còn văng vẳng giọng ông nội, vừa già nua vừa cố chấp:
“Tang Tang, dụng cụ chính là l/á g/an của đầu bếp! Đi đâu cũng không được bỏ!”
Tôi khẽ thở dài.
Được rồi. L/á g/an của ông, gánh nặng của tôi.
2
Biển xanh, cát trắng, bóng dừa đổ dài. Địa điểm quay thật sự đẹp như một tấm bưu thiếp.
Tiếng cánh quạt trực thăng vừa dừng lại, gió biển mặn nồng nóng rát đã quất thẳng vào mặt tôi.
Ống kính lập tức dí sát, livestream đồng loạt mở trên các nền tảng.
Bình luận tràn ngập màn hình:
【Aaaa Ảnh đế Cố! Đẹp trai đến mức chân tôi mềm nhũn!】
【Giang Dũ bảo bối, nhìn mẹ ở đây~~~】
“Vi Vi hôm nay cũng là tiên nữ hạ phàm!!!”
Tôi là người cuối cùng bước xuống trực thăng.
Khi chiếc rương gỗ mun cao nửa người được hai nhân viên bặm môi khiêng xuống, “rầm” một tiếng nện xuống cát, không khí dường như đông cứng một giây.
Ngay sau đó, bình luận bùng nổ:
【Ủa, chị này mang cái gì thế?】
【Vãi?? Hành lý? Cái kích cỡ này nhét được nửa con bò không?】
【Cười chết, sinh tồn đảo hoang mà mang cả thùng to như thế? Đựng bệnh công chúa à?】
【Làm màu bản gốc! Xác nhận xong!】
【Thương staff ba giây…】
【Bình hoa này có não không thế? Đây là show hẹn hò hay show dọn nhà?】
Ống kính tinh quái lia sang gương mặt Lâm Vi Nhi.
Cô mặc váy trắng tinh như tiên nữ, trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo.
Nhìn cái rương của tôi, rồi lại nhìn vali hồng 24 inch nhỏ gọn của mình.
Khóe miệng hơi cong xuống, sau đó nhanh chóng thay bằng nụ cười ngọt ngào hoàn hảo, quay sang máy quay tinh nghịch lè lưỡi:
“Wow, chị Tô Tang chuẩn bị chu đáo quá! Không như em, chỉ mang vài bộ đồ thôi.”
Bình luận lập tức dậy sóng:
【Vi Vi thiên sứ】
【Đúng chuẩn luôn】【Tội nghiệp Vi Vi phải quay chung với đồ làm màu】
Giang Dũ, ngôi sao nổi tiếng với hình tượng nắng ấm, mái tóc vàng rực rỡ, hứng thú tiến lại gần.
Anh tò mò vỗ vỗ cái rương của tôi:
“Tô Tang, trong rương báu vật này có gì thế? Lều trại? Thuyền hơi? Đừng nói là em mang cả tủ lạnh nhé?”
Giọng anh nhẹ nhàng, khoa trương vừa đủ cho hiệu ứng show, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự thăm dò và một tia khinh thường khó nhận ra.
Ảnh đế Cố Hoài Xuyên đứng hơi xa, kính râm che quá nửa gương mặt, chỉ lộ ra đường viền cằm lạnh lùng.
Anh khoanh tay, dáng dấp nhàn nhã, như thể tất cả ồn ào trước mắt chẳng liên quan.
Ánh mắt sau kính có quét qua rương của tôi không? Không biết.
Anh giống hệt một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, tự mang khí trường “người lạ chớ gần”.
Một lũ làm màu, phía sau này mới đúng là trùm làm màu.
Tôi thầm chép miệng trong lòng.
Giữa ánh nhìn dồn dập đủ loại sắc thái, tôi quay về phía ống kính chính, nở một nụ cười chuẩn mực, ngây ngô, vô tội, rồi kéo dài giọng mềm mại:
“À? Trong đó hả? Toàn… đồ nấu ăn thôi. Đạo diễn không phải nói… phải tự lo chuyện ăn uống sao?”
Tôi chớp mắt liên tục, cố gắng thể hiện sự ngây thơ ngốc nghếch.
Bình luận lập tức vỡ òa bằng loạt 【hahaha】 và 【???】:
【Nấu ăn?? Cô ta đùa à?】
【Sinh tồn đảo hoang nấu ăn? Mang chảo thì còn tin, mang cái thùng này á? Chắc kéo luôn bếp Michelin tới rồi!】
【Làm màu cũng phải có giới hạn chứ! Chán ngấy!】
【Dự cảm cô này sẽ kéo tụt level cả chương trình…】
【Người qua đường đây, mà đã bắt đầu thay các khách mời khác thấy xấu hổ rồi…】
“Được rồi các vị, chào mừng đến với Tình Yêu Hoang Đảo! Trong bảy ngày tới, hòn đảo xinh đẹp này chính là ngôi nhà của các bạn!”
MC ngừng lại, cười gian xảo:
“Tất nhiên, thức ăn, nước uống, chỗ ở… tất cả đều cần các bạn đồng lòng vượt khó! Bây giờ, xin mời mở hành lý. Ngoài quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cơ bản, những vật dụng không cần thiết sẽ do chương trình giữ hộ nhé!”
Lâm Vi Nhi và Giang Dũ phối hợp mở vali, bên trong toàn quần áo gấp gọn, kem chống nắng, vài lọ mỹ phẩm nhỏ.
Bình luận nhao nhao khen 【gọn gàng】【biết điều】.
Đến lượt tôi.
Ống kính và ánh mắt tập trung hết vào rương gỗ mun.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, mở khóa đồng thau, nhấc nắp nặng nề.
Bên trong xếp kín, gọn gàng sáng loáng—dao!
Dao dài, dao ngắn, dao răng cưa, dao hình thù quái dị không gọi nổi tên.
Vài cái chảo sắt dày mỏng đủ loại, cả bộ muôi gỗ.
Một cái cối đá nhỏ, góc còn nhét mấy gói giấy dầu bọc kín, trông như bột gia vị.
Nắng chiếu xuống, lưỡi dao lóe ánh sáng trắng chói mắt.
Chết lặng.
Không khí chết lặng tuyệt đối.
Ngay cả bình luận vốn huyên náo cũng đứng hình mấy giây, như bị dọa sập máy.
Vài giây sau, bình luận tràn ngập màn hình:
【Cái quái gì!!!】
【Dao bếp? Cả thùng đầy???】
【Chị này không phải đi show hẹn hò, mà đi chặt người đấy chứ?!】
【Cứu mạng! Ban tổ chức mau báo cảnh sát!】
【Sinh tồn đảo hoang mà mang cả thùng dao, đây là nghệ thuật trình diễn gì thế?!】
【Làm màu! Đỉnh cao của làm màu! Cút khỏi chương trình đi!】
【Khách mời khác chạy đi! Tránh xa bà điên này ra!】
Nụ cười trên mặt đạo diễn hoàn toàn cứng đờ, môi giật liên tục.
Ông run rẩy chỉ vào thùng, giọng vỡ vụn:
“Tô… Tô Tang! Mấy… mấy thứ này không được mang! Quá nguy hiểm, quá… quá hoang đường rồi!”
Tôi làm vẻ vô tội, chỉ mấy gói giấy dầu ở góc, nhỏ giọng phân bua:
“Đạo diễn, cái đó là gia vị. Bột tiêu, hồi, với cả bột vỏ cây em tự xay, cũng giúp nêm nếm, đâu tính phạm quy nhỉ?”
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ, diễn trọn vai bình hoa ngốc nghếch.
“Phạm quy! Tất cả phạm quy! Tịch thu! Phải tịch thu hết!”
Đạo diễn gào lên, chỉ huy nhân viên lao tới, vội vã đóng nắp, khiêng cái rương hung khí kia chạy biến.
Bình luận vỗ tay rần rần:
【Hả hê】
【Đạo diễn làm tốt lắm】
Tôi hơi tiếc nuối nhìn theo rương bị khiêng đi, nhún vai thở dài.
Được thôi, ông ơi, không phải cháu không muốn mang “lá gan”, mà kẻ địch hỏa lực mạnh quá.
Tôi sờ vào túi áo sát người—bên trong là con dao nhỏ cán gỗ mun, được bọc kỹ trong lớp da bò dày, chỉ dài bằng lòng bàn tay.
Lưỡi dao cực mảnh, lướt dưới đầu ngón tay mang theo một tia lạnh buốt.
Hehe, may mà vẫn còn hàng dự trữ. Đảo hoang thế này, không nhờ sức người thì sao sống nổi.
3
Show gọi là sinh tồn đảo hoang, nhưng tất nhiên tổ chương trình sẽ không thật sự để khách mời chết đói.
Trong túi vật tư khởi đầu có bánh quy nén, thanh năng lượng, vài chai nước, thêm một bộ ngư cụ đơn giản.
Chỗ ở là mấy cái lều được dựng sẵn, trông cũng tạm ổn.
Thử thách thực sự nằm ở chỗ: khách mời phải tự tay tìm kiếm, chế biến thức ăn, và biểu diễn trước ống kính cái thú vị của cuộc sống nguyên thủy.
Hai ngày đầu, gà bay chó sủa.
Giang Dũ xung phong ra biển câu cá.
Đứng tạo dáng trên mỏm đá cả buổi, cuối cùng chỉ được mấy con cá nhỏ xíu, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Lâm Vi Nhi yếu ớt thử nhóm lửa.
Bị khói hun cho nước mắt nước mũi giàn giụa, cuối cùng góp được một biểu cảm đáng yêu như mèo nhỏ bẩn thỉu.
Ảnh đế Cố Hoài Xuyên thì điềm tĩnh hơn.
Anh dùng mấy dụng cụ thô sơ tổ chương trình phát, vót nhọn cành cây để đâm cá, động tác gọn gàng, nhưng tỉ lệ thành công cũng thảm hại.
Đa phần thời gian, cả nhóm vẫn phải gặm bánh quy nén, ăn đến mức sắc mặt xanh xao.
Còn tôi, triệt để thực hiện chỉ thị của chị Dương: làm bình hoa ngốc nghếch.
Bảo tôi đi nhặt củi?
Được thôi.
Tôi ôm về một đống cành còn ẩm ướt, làm tắt luôn đốm lửa mà Lâm Vi Nhi vất vả mới nhen lên được.
Khói đặc cuồn cuộn, xông cho mọi người nước mắt nước mũi tèm lem.
Bình luận trực tiếp rần rần:
【Hahahaha phế vật bình hoa】
【Quả nhiên ngoài gương mặt ra thì chẳng được tích sự gì】【Xin đừng phá nữa, lạy cô】
Bảo tôi xử lý chỗ cá nhỏ Giang Dũ câu về?
Tôi cầm cá loay hoay nửa ngày, vảy không cạo nổi bao nhiêu, suýt thì cắt cả ngón tay mình.
Bình luận điên cuồng chế giễu:
【Làm cá biến thành hiện trường tự 🩸 bất thành?】
【Chương trình mau mua bảo hiểm cho cô ta đi!】
【Dao pháp này học từ gấu hả?】
Lâm Vi Nhi kịp thời đưa cho tôi một miếng bánh quy nén, giọng dịu dàng:
“Chị Tô Tang, đừng làm nữa, nguy hiểm lắm. Ăn tạm chút bánh quy đi? Dù không ngon, nhưng còn hơn bị thương.”
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, vừa thương hại vừa thấp thoáng ưu việt.
Tôi nhận lấy, quay về phía ống kính nở nụ cười cảm kích xen chút tủi thân:
“Cảm ơn Vi Vi, em thật tốt.”
Trong lòng thì lặng lẽ đảo mắt.
Ông nội mà thấy tôi hành hạ cá như thế này, chắc bật nắp quan tài chui lên mắng tôi phá của.
Cố Hoài Xuyên thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
Qua ánh lửa bập bùng, kính râm đã bỏ xuống, trong đôi mắt sâu thẳm kia không hiện rõ cảm xúc, bình lặng như mặt biển đêm.
Nhưng khi tầm mắt anh lướt qua những ngón tay tôi dính cát, đang cầm miếng bánh quy nén, dường như có thoáng dừng lại một chốc.
Là dò xét?
Hay đơn giản chỉ thấy chướng mắt?
Tôi không đoán nổi.
Tâm tư ảnh đế, chắc phức tạp như nồi nước dùng ông nội từng ninh vậy, khó mà phân biệt.
Bình luận ác ý dành cho tôi vẫn dâng cao:
【Câu hỏi thường nhật: hôm nay Tô Tang đã bị đuổi khỏi chương trình chưa?】
【Nhìn cô ta ăn mà phát ghê, đúng là đồ vướng víu!】
【Chương trình mời cô ta đến chắc để hạ độ khó, tôn mấy người khác lên chứ gì】
【Chỉ mình tôi thấy cô ta giả ngốc hơi lộ liễu sao? Như đang diễn ấy…】
【Tỉnh lại đi, IQ cỡ đó mà diễn được chắc?】
Ừ thì, hình tượng bình hoa, vẫn vững như bàn thạch.
Chị Dương chắc đang hài lòng lắm.
Biến cố xảy ra vào chiều tối ngày thứ ba.
Thời tiết đảo hoang trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trời bỗng chốc u ám, gió gào rú, mưa quất dữ dội.
“Bão! Bão tới rồi! Mau về lều! Mau mang thiết bị vào!”
Tiếng hô hoảng loạn của tổ đạo diễn xuyên qua mưa gió.
Chúng tôi ôm đầu cắm cúi chạy.
Vừa chui vào lều, liền nghe tiếng ầm ầm cùng tiếng hét tuyệt vọng của nhân viên.
Sợi dây neo thuyền tiếp tế bị sóng lớn giật đứt, kéo theo chiếc xuồng nhỏ chất máy phát điện dự phòng cùng đợt nhu yếu phẩm ngày mai, chìm nghỉm giữa biển đêm.
Trong lều, chết lặng.
Chỉ còn tiếng gió mưa rền rĩ ngoài kia.
Ánh đèn khẩn cấp leo lét hắt lên những gương mặt tái nhợt.
Lâm Vi Nhi ôm gối, sụt sịt khóc:
“Phải làm sao đây… Thuyền mất rồi… Đồ ăn cũng mất… Có khi nào chúng ta chết đói ở đây không?”
Giang Dũ bực bội vò mái tóc vàng ướt sũng, cố gắng giữ hình tượng sáng sủa, nhưng giọng run run:
“Đừng… đừng sợ, Vi Vi! Bánh quy nén… chắc vẫn còn chút? Cố lên, bão qua sẽ ổn thôi!”
Anh lục lọi túi vật tư, sắc mặt càng thêm u ám.
Bánh quy nén sau hai ngày đã sắp cạn, nhiều nhất chỉ trụ thêm một hôm.
Cố Hoài Xuyên dựa vào cột lều, nhắm mắt, nước mưa chảy dọc đường cằm sắc nét.
Anh im lặng, nhưng bờ môi mím chặt và lồng ngực phập phồng khẽ, phơi bày sự căng thẳng khó giấu.
Tổ đạo diễn bên kia hỗn loạn.
Bộ đàm toàn tạp âm và tín hiệu đứt quãng, rõ ràng liên lạc bị ảnh hưởng nặng nề.
Không khí tuyệt vọng len qua màn hình, tràn vào lòng từng khán giả đang xem livestream.
Bình luận nổ tung:
【Vãi! Thật sự gặp sự cố rồi?!】
【Thuyền mất rồi?! Cả tiếp tế cũng mất?! Chơi lớn vậy à!】
【Trời ơi đáng sợ quá! Khách mời phải làm sao đây?】
【Chương trình mau nghĩ cách đi! An toàn là trên hết!】
【Cầu trời! Mong mọi người bình an!】
【Con nhỏ làm màu Tô Tang đâu rồi? Giờ sao không làm màu nữa? Bị dọa ngơ rồi chứ gì】
Tôi co mình trong góc lều, quấn tấm chăn mỏng chương trình phát.
Tóc ướt sũng dính bết vào mặt, nhìn còn thảm hơn cả Lâm Vi Nhi, như bị dọa hồn vía lên mây.
Không ai chú ý, dưới lớp vải chăn, ngón tay tôi đang khẽ vuốt ve cán dao gỗ mun giấu trong túi áo.
Cái lạnh buốt của nó, kỳ lạ thay, mang lại cho tôi cảm giác yên ổn.
Tiếng ông nội như lại vang bên tai, bình thản mà cứng cỏi:
“Sợ gì? Trời chẳng bao giờ để chim sẻ chết đói. Dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Chỉ cần tay còn dao, lòng còn chắc, thợ bếp chúng ta đi đâu cũng chẳng sợ đói.”
Tiếng gió mưa ngoài kia, dường như không còn đáng sợ đến thế nữa.
4
Một đêm cộng thêm cả ngày, cơn bão nhiệt đới đến sáng sớm ngày thứ ba mới chịu chửi bới bỏ đi.
Mưa ngừng, gió yếu dần, nhưng hòn đảo đã thành một bãi hoang tàn.
Cành cây gãy nát, bụi rậm bật gốc, trái dừa lăn lóc, cùng đủ loại rác rưởi bị sóng cuốn vào bờ, phủ kín bãi cát và quanh khu cắm trại.
Mấy cái lều tuy chưa sập, nhưng biến thành động nước, ướt át lạnh lẽo, ẩm mốc bốc mùi khó chịu.
Nguy nhất là đồ ăn đã sạch bách.
Mấy miếng bánh quy nén cuối cùng cũng bị chia nhau trong đêm hoảng loạn hôm qua.
Giang Dũ hai mắt thâm quầng, trông như một con chó lông vàng đói khát phát điên, bồn chồn đi vòng vòng quanh trại.
Anh vạch đám bụi rậm bị gió quật đổ, ánh mắt xanh lét nhìn chằm chằm vào mấy quả dại và nấm có hình thù kỳ dị, lẩm bẩm:
“Cái này màu đỏ chắc ăn được nhỉ? Trông… tươi lắm?”
Anh vừa đưa tay ra hái thì một bàn tay mạnh mẽ kéo giật lại.
Là Cố Hoài Xuyên.
Sắc mặt ảnh đế cũng tái đi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, bình tĩnh, mang theo sức ép không cho phép nghi ngờ.
“Muốn chết thì cứ ăn.”
Giọng anh khàn khàn, chỉ vào mấy quả chói mắt kia:
“Quy tắc đầu tiên khi sinh tồn ngoài hoang dã: không biết thì tuyệt đối không bỏ vào miệng.”
Lâm Vi Nhi co ro trên một tảng đá còn hơi khô.
Mặt cô vàng vọt, môi khô nứt, đến khóc cũng chẳng còn sức, chỉ yếu ớt thì thào:
“Đói… đói quá…”
Mái tóc từng chải chuốt bóng mượt giờ rối như cỏ khô, hình tượng tiên nữ đã tiêu tan sạch sẽ.
Bên tổ đạo diễn cũng ảm đạm.
Liên lạc vẫn chưa khôi phục, tàu cứu viện sớm nhất phải ngày mai mới tới.
Vài nhân viên cũng gặm chút lương khẩn cấp còn lại, sắc mặt chẳng hơn gì.
Ống kính livestream ghi lại toàn bộ, bình luận đầy lo lắng:
【Một ngày một đêm không ăn gì rồi… nhìn thôi cũng thấy khó chịu】
【Ảnh đế Cố nói đúng! Quả dại không được ăn bậy đâu!】【Giang Dũ đừng nông nổi, chờ cứu viện đi!】
【Vi Vi tệ quá rồi, thương quá…】
【Tổ chương trình nghĩ cách đi chứ, cho họ chút đồ ăn đi!】
【Con làm màu Tô Tang đâu? Sao còn chưa dậy quậy tiếp?】
Tôi từ góc lều chậm rãi đứng dậy.
Tấm chăn trượt xuống, lộ ra gương mặt cũng nhếch nhác, nhưng vẫn bình tĩnh hơn nhiều người.
Tôi chẳng để ý ai, đi thẳng về phía bụi cây gãy đổ ướt sũng ven trại.
Ống kính theo bản năng lia theo.
Khán giả thấy tôi ngồi xổm, lục lọi trong đống lá cành lấm lem bùn đất như rác.
Tôi bứt vài chiếc lá.
Bình luận: 【Cô ta làm gì thế? Chơi bùn à?】
Tôi bới gốc cây mục, cạy mấy miếng vỏ.
【???? Đói quá hóa khùng, định gặm vỏ cây hả?】
Tôi gạt bụi rậm, moi ra mấy củ nhỏ trông như khoai con, dính đầy đất.
【Cái gì đây? Ăn nổi hả???】
Tôi ôm về, đặt giữa trại, tìm một chỗ khô ráo hơn chút.
Ở đó còn tàn tro lửa trại và ít than cháy dở bị mưa dập tắt.
Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, tôi lôi từ vali to—cái vali ai cũng nghĩ chỉ nhét váy vóc, mỹ phẩm vô dụng—ra một vật nhỏ bằng sắt.
Mấy tiếng “cạch cạch” vang lên.
Một cái bếp lò gấp gọn, cao chừng hai viên gạch, đứng vững trên mặt đất ướt.
Bình luận chết sững nửa giây, sau đó nổ tung loạt dấu chấm hỏi:
【???】
【Bếp lò?? Trong vali cô ta còn giấu cái này á?】
【Tôi cạn lời! Vali này là túi thần kỳ Doraemon chắc?!】
【Khoan! Đống lá, vỏ cây lúc nãy… chẳng lẽ…】
Chưa để bình luận nghĩ xong, tay tôi đã thoăn thoắt.
Từ ngăn vali rút ra một cái chảo mỏng bằng sắt.
Bình luận: 【Chảo???】
Rồi tôi lấy mấy gói giấy dầu giấu sẵn, mở ra: bột vỏ cây tôi tự xay, muối khoáng thô, hạt tiêu rừng, và một ít mỡ chim đã nấu sẵn.
Cuối cùng, tay tôi thò vào túi áo.
Con dao nhỏ cán gỗ mun, bọc da bò dày, được rút ra.
Lưỡi mảnh như cánh ve, chỉ dài bằng lòng bàn tay, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Bình luận lập tức hóa điên:
【DAO!!! Cô ta còn dao!!!】
【Má ơi má ơi! Giấu dao! Cái này phạm pháp chứ còn gì nữa?!】
【Tổ chương trình lo đi???】
【Khoan… cô ta rút dao định làm gì?】
Ống kính dán chặt vào từng động tác của tôi.
Tôi ra bãi biển, nơi nước bão đang rút dần.
Trong vũng cạn, tay tôi nhanh đến nỗi máy quay theo không kịp.
Đứng lên, trong tay tôi đã có hai con cá xám bạc còn giãy đành đạch và mấy con cua nhỏ.
Tôi quay lại bếp lò, ép con cá lên phiến đá bằng phẳng.
Ngón cái tay trái kẹp sát mang cá, tay phải cầm dao mảnh, thoáng lướt.
“Xoẹt—”
Ống kính zoom đặc tả.
Một đường mảnh như sợi tóc tách bụng cá.
Cổ tay tôi khẽ rung vài lần, ánh dao lóe lên chớp nhoáng, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Không có máu me vấy bẩn, không động tác thừa.
Chỉ trong chớp mắt, cá nằm yên.
Vảy sạch bong, đá chỉ vương vài giọt nước.
Mang và nội tạng nguyên vẹn bị gạt sang bên.
Trên phiến đá chỉ còn lại hai thớ cá trắng nõn, run rẩy trong nắng, xương đã được lọc bỏ không sót.
Toàn bộ quá trình, tĩnh lặng, gọn gàng, mang theo sự lạnh lẽo tao nhã—khác xa hình ảnh bình hoa hậu đậu suýt đứt tay hôm trước.
Khu trại rơi vào im lìm, chỉ còn tiếng gió xào xạc lá.
Lâm Vi Nhi quên cả khóc, miệng há tròn.
Giang Dũ mắt trợn muốn rơi.
Ngay cả Cố Hoài Xuyên, vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng bật mở mắt, đồng tử thít chặt.
Ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao, khóa chặt bàn tay tôi và hai thớ thịt cá hoàn hảo kia.
Phía tổ đạo diễn, vang lên tiếng hít khí rợn người, cùng tiếng bộ đàm rơi “cạch” xuống đất.
Bình luận, sau mấy giây chết lặng, lại bùng nổ:
【!!!!!!!!!!!】
【Tôi là ai tôi đang thấy gì???】
【Dao pháp này??? Đây là ma thuật à?!】
【Đỉnh hơn cả đầu bếp Michelin!!】
【Chuyện gì vừa xảy ra? Tôi hoa mắt sao?】
【Thịt cá… tự bay ra?】
【Cứu tôi với! Tôi đói đến mức hoa mắt hay sao?】
【Đây có phải vẫn là cái bình hoa vụng về hôm qua không?!】
【Cái phản差 này… tôi cứng họng rồi…】
【Kịch bản! Đây chắc chắn do chương trình sắp đặt!】
【Sắp đặt cái gì, dao pháp thế này hiệu ứng đặc biệt cũng làm không nổi!】
Tôi bỏ ngoài tai toàn bộ ánh mắt kinh hoảng, cũng chặn hết dòng chữ gào thét trong đầu.
Lúc này, trong thế giới của tôi chỉ có nguyên liệu trước mắt, và ngọn lửa nhỏ yếu ớt trong bếp lò.
Chảo được hơ nóng.
Mỡ chim tan chảy, mùi thơm béo ngậy, mang theo hương mằn mặn của biển, nhanh chóng lan tỏa.
Tôi rắc vào đó một nhúm bột vỏ cây xám trắng…
“Xì——”
Một tiếng vang khẽ.
Một mùi hương khó diễn tả, pha giữa vị gỗ thanh khiết và chút cay nồng, ào ạt xua đi mùi ẩm mốc bốc trong trại.
Lâm Vi Nhi vô thức hít hít mũi.
Bụng Giang Dũ thì réo lên một tiếng rõ to.
Cá được thả vào chảo.
Thịt cá mỏng gặp dầu sôi, viền thịt tức thì cuộn lại thành sắc ngọc trắng đẹp mắt.
Cổ tay tôi khẽ rung, những lát cá trong chảo như có linh hồn, lật qua lật lại nhẹ nhàng.
Vài hạt tiêu rừng giã vụn được ném vào, hương cay tê bùng nổ.
Cuối cùng, tôi bẻ vụn mẩu bánh quy nén còn sót lại làm bột sánh, thêm nửa chai nước khoáng.
Mọi động tác liền mạch, có nhịp điệu lạ lùng.
Không phải nấu ăn bên bếp lò tạm bợ, mà như đang điều khiển một bản giao hưởng quen thuộc đến từng nốt.
Khói nước bốc lên, mùi thơm đậm đặc bao trùm cả khu trại.
Có vị ngọt của cá, hương lạ từ bột vỏ cây, cái tê của tiêu, béo của mỡ, cộng thêm chút caramel do bánh quy sánh lại.
“Ực…”
Âm thanh nuốt nước bọt rõ mồn một, từ phía tổ đạo diễn vọng đến.
Mắt Giang Dũ dán chặt vào nồi súp sữa đang sôi sùng sục, cuống họng nhấp nhô dữ dội.
Hình tượng ngôi sao nắng ấm gì đó, lúc này nát vụn.
Anh vô thức tiến lên vài bước, hít sâu, như hồn phách bị kéo đi.
Lâm Vi Nhi cũng không rời mắt, đôi môi khô nứt khẽ liếm.
Người im lặng như núi – Cố Hoài Xuyên – rốt cuộc cũng động.
Anh bước nhanh đến bên tôi, ánh mắt đăm chiêu dừng trên tay tôi.
Trong nồi, nước sữa trắng quấn lấy miếng cá cong cong, vài hạt tiêu nổi lên, khói nóng lượn lờ.
Tôi múc một gáo đầy vào nửa vỏ dừa còn lành, mấy miếng cá trôi lăn trong nước nóng, rồi đưa cho người gần tôi nhất: Cố Hoài Xuyên.
Ảnh đế thoáng sững.
Anh chắc nghĩ tôi sẽ cho Lâm Vi Nhi đang khóc, hay Giang Dũ mắt xanh lét, hoặc chí ít là đạo diễn.
Trong mắt đen sẫm lóe một thoáng ngỡ ngàng, nhưng nhanh quá, không bắt được.
Anh không từ chối, cũng không nói lời cảm ơn.
Chỉ tự nhiên đưa bàn tay thon dài, gân guốc từng được khen như tác phẩm nghệ thuật, nhận lấy bát dừa đơn sơ.
Ngón tay anh lướt qua tay tôi, mang chút lạnh.
Anh cúi mắt, nhìn súp sữa trắng và cá mềm bên trong, hơi nóng làm mờ nét mặt lạnh lùng.
Anh nghiêng đầu, thổi nhẹ, rồi trực tiếp uống một ngụm lớn.
Ống kính kịp bắt khoảnh khắc cổ họng anh chuyển động.
Rồi… thời gian như đông cứng.
Anh vẫn cúi đầu giữ nguyên tư thế uống.
Vài giây sau, mới ngẩng lên cực chậm.
Anh quên cả kiểm soát biểu cảm.
Đầu lưỡi bất giác liếm nhanh một vệt nước súp dính nơi khóe môi.
Một hành động bản năng, ngây ngô như trẻ con.
Ngay sau đó, vị ảnh đế cao cao tại thượng kia, hơi cúi người, ghé gương mặt giá trị triệu đô—bị hàng triệu fan tôn thờ—sát tôi, cái bình hoa bị cả mạng chửi rủa.
Giọng anh vẫn thấp, nhưng ẩn chút vội vã khó nhận:
“Canh này…”
Anh ngập ngừng tìm từ, cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu thẳng thắn:
“Có thể xin thêm bát nữa không?”
Bình luận phát nổ:
【Anh ta… vừa liếm môi đúng không???】
【Ánh mắt kia, trời ơi, ảnh đế lạnh lùng sụp đổ rồi!!!】
【Cứu mạng, canh cá này bỏ bùa chắc, ngay cả Cố Hoài Xuyên cũng chịu thua】
【Ôi trời ơi! Hoa cao lãnh vì một bát canh mà cúi đầu, kịch bản gì thế này】
【Bình hoa? Đây rõ ràng là thần bếp ẩn thân! Quỳ luôn】
【Đau mặt quá! Chửi bao nhiêu giờ mặt sưng bấy nhiêu】
【Anti chuyển fan ngay lập tức! Xin quỳ gối trước bếp thần Tô!】
Server gánh không nổi, livestream giật cục, nhưng sóng bình luận vẫn ập vào như thủy triều.
Tôi liếc gương mặt tuấn tú kề sát mình, rồi quét mắt sang Giang Dũ đang nuốt nước miếng, và Lâm Vi Nhi kìm nén mà mắt dán chặt nồi canh.
Trong lòng không gợn sóng, thậm chí muốn cười.
Mới chỉ bắt đầu thôi mà.
Tôi thong thả múc thêm một gáo, đưa cho Giang Dũ.
Ngôi sao top hạng bật tiếng gần như nức nở, ôm bát, quỳ gối ăn uống chẳng ra hình tượng gì, húp soàn soạt, kêu khoái trá như tám đời chưa no.
Lâm Vi Nhi đón lấy bát thứ ba, nhấp từng ngụm nhỏ, nhưng mắt đẹp kia thì đầy hoang mang, ghen ghét, và bất lực.
Cố Hoài Xuyên vẫn giữ tư thế hơi cúi, kiên nhẫn như pho tượng chờ canh.
Tôi lại múc đầy, cố ý thêm nhiều thịt cá.
Anh nhận, không nói gì, chỉ nhìn tôi sâu thẳm.
Trong đó, chất chứa bao nhiêu cảm xúc khó phân—tò mò, xét đoán, nóng rực, khó hiểu.
Rồi anh cũng bắt chước Giang Dũ, ngồi xổm cạnh bếp, lặng lẽ uống.
Khung cảnh vừa quái dị vừa buồn cười.
Tổ đạo diễn chịu hết nổi.
Vài staff bưng hộp cơm rỗng rẽ tới, cười nịnh:
“Cô… cô Tô… cái đó… hề hề…”
Ánh mắt sáng rực như lửa trại.
Tôi thở dài, phất muôi:
“Tự lấy bát, xếp hàng.”
Ngay tức khắc, quanh bếp lò chen kín.
Một bát dừa chuyền tay, ai cũng chỉ được húp chút nước, vài mảnh cá, nhưng vẻ mặt đều như nếm tiên dược, rạng rỡ như sống lại sau tai nạn.
Nồi canh cá ấy, thành thánh vật quý giá nhất nơi đảo hoang sau bão.
Livestream bùng nổ, chiếm top 1 mọi nền tảng:
#CốHoàiXuyênXinThêmCanh
#TôTangCanhCáĐảoHoang
【Ẩn giấu thần bếp Tô Tang】
【Bình hoa bể nát hiện trường】
【Xin công thức canh cá của Tô Tang】
Mỗi hashtag đều đỏ rực chữ “HOT”.
6
Một bát canh, xoay chuyển cục diện.
Tôi, Tô Tang, từ bình hoa làm màu bị cả mạng khinh ghét, chỉ sau một đêm thành thần bếp ẩn mình giữa đảo hoang.
Không khí trong trại trở nên quái dị.
Lâm Vi Nhi nhìn tôi với ánh mắt hỗn tạp như bảng pha màu bị lật—kinh ngạc, ghen tỵ, không cam lòng, xen lẫn kính sợ bất đắc dĩ.
Cô vẫn cố níu hình tượng tiên nữ, nhưng trước mỗi bữa ăn, đều vô thức là người đầu tiên đến bên bếp, chờ đợi.
Giang Dũ thì thành fan cuồng số một kiêm phụ bếp bất đắc dĩ, dù toàn vụng về.
Anh lông vàng rối bù, chạy vòng quanh tôi luyên thuyên không dứt:
“Chị Tang! Chị Tang! Cái rong biển này ăn được không?”
“Chị Tang! Em bắt được con cua bự! Chị xem hấp hay kho?”
“Chị Tang! Cái bột chị rắc vô súp thơm quá! Như gỗ hòa thịt vậy!”
Mỗi lần tôi làm bếp, mắt anh tròn như đồng xu, miệng buột ra đủ loại:
“Wow!”
“Đỉnh!”
“Dao pháp thần tiên!”
Y như máy bắn bình luận sống.
Khán giả cười sảng:
【Giang Dũ: fanboy chính hiệu của thần bếp Tô】
【Top star gục ngã tại chỗ】
【Giang Dũ: idol tôi từ idol nhảy hát thành… bếp trưởng】
Ảnh đế Cố Hoài Xuyên thì hóa thân thành khách quen xin thêm canh.
Vẫn ít nói, khí trường mạnh, nhưng bữa nào cũng đến đúng giờ, lặng lẽ ngồi cạnh bếp.
Bát của anh luôn có nhiều thịt cá hơn.
Anh không cảm ơn, chỉ khi nhận, ánh mắt sâu hoắm thoáng dừng nơi tôi một thoáng—mỗi lần một đậm hơn.
Livestream tiếp tục bùng cháy.
Bình luận biến thành lễ hội mỹ thực và xin bái sư:
【Lạy thần bếp Tô mở lớp! Nguyên liệu đảo hoang mà nấu ra hoa thế này】
【Xử lý con lươn biển vừa nãy, dao nhanh đến hoa mắt, ngang ngửa “bào đinh giải ngưu”】
【Canh kia sao ra màu sữa thế? Chỉ vài con cá tôm thôi mà?】
【Tô Tang: tôi công khai, tôi là thần bếp hạ phàm】
【Đạo diễn: hẹn hò sinh tồn đâu, sao thành đại chiến thần bếp rồi】
【Cố Hoài Xuyên: đừng hỏi, tôi chỉ xin thêm bát nữa】
【Rating này… đạo diễn mơ cũng cười tỉnh】
Đạo diễn thật sự sắp cười điên, nhìn tôi như nhìn thần tài biết đi.
Nhưng thần tài cũng có khổ tâm—thiếu nguyên liệu vẫn là mối lo lớn.
Bánh quy, thanh năng lượng hết sạch, cá sau bão ít hẳn, Giang Dũ câu thì vẫn thảm.
Chiều đó, thủy triều rút, để lộ bãi đá gập ghềnh.
Giang Dũ mắt tinh, reo lên chỉ tay:
“Chị Tang! Nhìn kìa, nhiều lắm này! Hải sâm? Hay… cà tím biển? Ăn được không?”
Giọng vừa hưng phấn vừa lo lắng.
Ống kính zoom tới.
Trong hốc đá ẩm, đầy sinh vật đen nâu, sần sùi như gai, hình thù kỳ quái, đang ngọ nguậy.
Bên cạnh là mấy con màu xám lục, giống hệt… sên khổng lồ; và vài con trai nhỏ xỉn màu trong khe.
Bình luận chen nhau nôn ọe:
【Cái quái gì? Ghê quá!】
【Hải sâm? Nhìn chả giống, nhầy nhụa đen xì】
【Thứ xanh xanh kia y hệt sên nhớt, ăn được chắc?】【Giang Dũ điên rồi, nhìn độc thấy rõ】
Lâm Vi Nhi mới liếc một cái đã bịt miệng thét, lùi vội:
“Trời ơi! Ghê quá! Giang Dũ đừng đụng! Ăn gì được!”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi, thoáng châm chọc: để xem lần này cô xoay xở kiểu gì.
Cố Hoài Xuyên cũng bước tới, ngồi xuống quan sát, nhíu mày:
“Đây là thạch giải, còn gọi là ‘chân rùa’, thuộc họ hà. Bên cạnh là hải quỳ có cuống, hay gọi hải dứa. Loại trai kia là nghêu méo. Lý thuyết thì ăn được, nhưng nếu không xử lý kỹ, tanh và hôi nồng, mùi khó chịu lắm.”
Anh không nói tiếp, nhưng ý rất rõ:
Đây là lựa chọn cuối cùng khi sinh tồn, khó ăn và phiền phức vô cùng.
Mọi ánh mắt đều dồn cả về phía tôi.
Tôi bước đến bên bãi đá, chăm chú quan sát những nguyên liệu trong mắt người thường chẳng khác gì “ẩm thực địa ngục”.
Chân rùa với lớp vỏ cứng bao lấy chút thịt còm cõi bên trong.
Hải dứa trơn nhớt như con sên khổng lồ.
Nghêu méo thì khép chặt vỏ, bám đầy bùn cát.
Bình luận tràn ngập bi quan:
【Thôi đi Tô thần bếp, cái này bó tay thật rồi】
【Nhìn thôi đã buồn nôn… đừng cố nữa】
【Bình hoa… à không, thần bếp, chờ cứu viện đi】
Tôi chẳng đáp, chỉ xắn ống tay áo ướt sũng.
Cầm lấy con dao mỏng như cánh ve, rồi như ảo thuật rút ra thêm một tấm thép bén sắc từ vali.
Ngồi xổm trên tảng đá phẳng, động tác của tôi lập tức bị ống kính khóa chặt.
Tôi nhấc một con chân rùa, mũi dao luồn vào khe vỏ, cổ tay xoay nhẹ, bật.
“Cạch” — vỏ tách ra gọn ghẽ, lộ khối thịt xám trắng run rẩy bên trong.
Dao khẽ nhấc, miếng thịt rời ra hoàn toàn, không vương chút tạp chất, nhanh đến hoa mắt.
Tiếp theo là hải dứa nhầy nhụa khiến khán giả gào nôn.
Dao rạch lớp vỏ ngoài, để lộ phần thịt cam đỏ có rãnh rãnh bên trong.
Lưỡi dao lướt như múa, loại bỏ sạch nội tạng và lớp vỏ thô, chỉ giữ lại phần thịt trung tâm chắc nịch, màu sắc tinh khiết.
Cuối cùng là nghêu méo.
Tấm thép cắm thẳng vào khe vỏ, xoắn một cái, “bụp” — vỏ há ra.
Mũi dao nhẹ lướt qua, gỡ lấy con thịt trắng béo ngậy, bỏ vào vỏ dừa đựng nước biển để rửa.
Đá tảng, sóng vỗ, nguyên liệu thô ráp, một con dao, một đôi tay lướt đi như gió.
Không hề ngập ngừng, mọi động tác đều liền mạch, chuẩn xác tuyệt đối.
Dần dần, trong vỏ dừa chất đầy: thịt chân rùa trong vắt, thịt hải dứa cam đỏ, thịt nghêu mập mạp.
Bình luận chuyển hướng trong im lặng:
【Dù vẫn thấy ghê, nhưng tay nghề này… tôi quỳ】
【Không phải “bào đinh giải ngưu”, mà là “bào đinh giải quái”】
【Hóa hư thành thần, tôi tin rồi! Tô thần bếp biến đá thành vàng】
【Tốc độ! Chuẩn xác! Không luyện mấy chục năm không có được】
【Cô ấy rốt cuộc là ai? Không thể là người bình thường】
Cố Hoài Xuyên chẳng biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh, mắt dõi theo từng động tác cầm dao của tôi, chuyên chú đến mức gần như tham lam.
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ tay khiến tôi khựng lại, liếc anh một cái.
Lâm Vi Nhi chẳng còn cười nhạo, gương mặt tái mét, ánh mắt hoảng sợ, lùi hẳn một bước.
Giang Dũ thì phấn khích đến giơ tay múa chân, hét vào ống kính:
“Thấy chưa! Tôi nói rồi mà! Chị Tang là tiên nữ! Thứ gì qua tay chị cũng thành báu vật!”
Xử lý xong, tôi trở lại bên chiếc nồi sắt mỏng, bếp than hừng hực cháy.
Dầu chim sôi lên. Tôi không bỏ gia vị trước, mà đổ thẳng mớ hải sản vào.
“Xì ——”
Một luồng tanh nồng gắt gao bùng lên, ép nghẹt khứu giác tất cả.
Lâm Vi Nhi và Giang Dũ bịt mũi xanh mặt, ngay cả Cố Hoài Xuyên cũng chau mày.
Bình luận kêu than:
【Xong! Toang rồi!】
【Món kinh dị sắp ra lò, thần bếp cũng hết cách】
【Phí cả dao pháp đỉnh cao…】
Tôi vẫn bình thản, cổ tay lắc nhanh, đảo mạnh trong chảo, lửa lớn khóa nước, ép toàn bộ tanh ra ngoài.
Khi mùi nồng đạt cực điểm, tôi nhấc nồi, dốc bỏ toàn bộ nước bẩn.
Đây chính là bước mấu chốt: bỏ tạp, giữ tinh.
Chảo lại đặt lên lửa, thêm lớp dầu mới.
Khi khói xanh lảng bảng, tôi ném tiêu rừng giã và chút bột vỏ cây.
“Xì ——!”
Mùi cay tê dậy lên, hòa quyện cùng hải sản quay trở lại nồi.
Gia vị duy nhất: một nhúm muối đá mài mịn.
Chảo trong tay tôi như sống dậy, nguyên liệu tung tăng trong dầu, áo đều một lớp hương cay.
Lửa — chính là chìa khóa.
Chân rùa phải mềm, hải dứa vừa dai vừa giòn, nghêu thì chín tới.
Tất cả, chỉ có thể dựa vào cảm giác và kinh nghiệm.
Cuối cùng, tôi đổ vào chút nước ngọt còn sót, lấy lá to làm nắp.
Thời gian và lửa, quyết định thành bại.
Mùi tanh đã hoàn toàn bị thay thế.
Một mùi thơm kỳ dị, dã tính của biển cả, lại được tiêu rừng và bột gỗ thuần hóa, nâng lên thành mùi câu hồn đoạt phách.
Khi nắp lá mở ra, hơi sữa trắng bốc lên, mùi hương đập thẳng vào vị giác.
Nước súp trắng đục, trong đó lấp ló thịt chân rùa trong vắt, thịt hải dứa cam đỏ, thịt nghêu béo, điểm thêm hạt tiêu cháy giòn.
Tiếng nuốt nước bọt vang dồn.
Giang Dũ lao tới đầu tiên, tay run run cầm nửa quả dừa:
“Chị Tang! Em! Em xin trước! Em sắp gặm ngón chân mình rồi đây!”
Nói rồi đã định thò muôi, nhưng tay bị Cố Hoài Xuyên gạt mạnh.
Lâm Vi Nhi quên mất dáng vẻ thanh cao, cũng thò đầu tới.
Ảnh đế vẫn lặng lẽ, nhưng ngồi ngay sát bếp, mắt đen rực sáng trong làn khói nóng, như dã thú khóa mồi.
Bình luận bùng nổ:
【Trời ơi cái mùi! Qua màn hình tôi cũng phát điên】
【Tô thần bếp! Xin nhận dạ dày và đầu gối tôi!】
【Cố ảnh đế: chỗ xin thêm bát, của tôi】
【Tổ đạo diễn: chừa tôi một hớp với!】
Đúng lúc tất cả cuồng loạn, màn hình live bất ngờ lóe sáng.
Hiệu ứng rực rỡ — Tên lửa vũ trụ, quà tặng đắt nhất nền tảng.
Một chiếc, hai chiếc… mười chiếc, rực lửa quét kín màn hình.
Cùng lúc đó, vài dòng chữ vàng chói hiện lên.
Người gửi mang dấu tick xanh chính chủ: Antoine LeBlanc – Bếp trưởng 3 sao Michelin.
Dòng tin khiến tất cả đông cứng:
【Lạy Chúa! Hãy dừng lại, xin chiếu cận cảnh đôi tay vừa xử lý nguyên liệu kia!】
【Đặc biệt là lúc xử lý hải dứa, đường dao xoáy bỏ gân kia! Và kỹ thuật xào khử tanh ấy! Đây không thể là tay mơ!】
【Nói đi! Lúc cắt chân rùa, thủ pháp điểm chấn siêu nhỏ trước khi chèn dao—đó có phải là Tô Môn Thập Tam Chấn?!】
【Dao pháp Văn Tư Đậu Hũ—sự nhẹ nhàng mà uy lực ấy, trên đời chỉ có truyền nhân chính thống của cố lão Tô Trấn Sơn mới làm được!】
【Cô là ai? Quan hệ gì với lão Tô?!】
Chữ vàng lặp đi lặp lại, nổi bật trên màn hình live đang giật cục.
Không khí như đóng băng.
Gió ngừng. Sóng biến mất.
Tiếng nuốt, tiếng kêu, tiếng thở đều lặng im.
Tô Trấn Sơn!
Cái tên mà bất kỳ ai biết đôi chút ẩm thực Hoa Hạ đều kính như Thái Sơn.
Trụ cột của đội ngũ bếp quốc yến, bậc thầy vị giác, huyền thoại được ghi vào giáo trình.
Đệ tử của ông trải khắp nhà hàng đỉnh cao toàn cầu.
Bình luận, sau thoáng chết lặng, lại nổ tung:
【Tô Trấn Sơn? Chính là vị tổ tông kia sao?!】
【Antoine? Bếp trưởng Michelin 3 sao ấy? Ông ấy vừa nói gì???】
【Truyền nhân họ Tô? Tô Tang — cũng họ Tô】
【Ôi trời đất, tin động trời】
【Thông tin nhiều quá, não tôi cháy mất】
【Con cháu nhà bếp thần tham gia show hẹn hò?】
【Tiểu thuyết cũng chẳng dám viết thế】
【Tổ đạo diễn mau! Chiếu cận mặt Tô Tang! Hỏi đi!】
Trong phòng đạo diễn, hỗn loạn như chiến trường.
Đèn báo hú, tiếng hét, tiếng đồ rơi loảng xoảng.
Đạo diễn – người đàn ông mập hói – dán mắt vào màn hình, mặt thịt run bần bật.
Ông ta chợt nhớ ra gì đó, bật khỏi ghế như bị lửa đốt, gào khản giọng:
“Cái hòm! Nhanh! Khiêng cái vali to của Tô Tang ra đây! Mau!”
Mấy nhân viên bừng tỉnh, nhào vào lều kéo ra cái hòm gỗ mun nặng trịch.
“Ầm!”
Chiếc hòm rơi xuống cát, tung bụi mù.
Đạo diễn gần như lao tới, tay run rẩy lật tung nắp.
Trong đó, dao kéo từng bị cười chê, giờ ánh thép lạnh lẽo loang loáng.
Ông ta chẳng ngó dao, mà lục đáy hòm. Bỗng khựng lại.
Ngẩng lên, mặt ông biến dạng vì quá kích động, giọng khản đặc nhưng vang dội qua micro đến từng tai khán giả:
“Trong đáy hòm của cô Tô… khắc ba chữ—”
Ông hít mạnh, gào đến lạc giọng:
“Tô Trấn Sơn!”
“Người này, với cô là gì?!”
Nắng rực rỡ, chiếu trắng lóa bãi cát.
Khán giả sau màn hình nín thở.
Ống kính dí sát mặt tôi, bắt từng biến động trên nét mặt.
Bát dừa trong tay Giang Dũ rơi thẳng xuống cát.
Lâm Vi Nhi thì che miệng.
Hơi thở của Cố Hoài Xuyên khẽ nặng thêm một chút, gần như không thể nhận ra.
Vô số ánh mắt như có thực chất hội tụ lại, nóng rực muốn xuyên thấu lấy tôi. Trong câu hỏi run rẩy của đạo diễn, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn là vẻ nhàn nhạt, thậm chí còn hơi mang chút mệt mỏi của người vừa bận rộn xong. Tựa như đạo diễn hỏi không phải một cái tên đủ sức nổ tung hotsearch, mà chỉ là hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Tôi tùy tiện vứt chiếc muỗng dừa vào cái bồn tạm đựng nước biển bên cạnh, “cộp” một tiếng giòn vang.
Đón lấy ánh mắt gần như bốc cháy của đạo diễn, ánh nhìn sâu không thấy đáy của Cố Hoài Xuyên, gương mặt kinh hồn bạt vía của Giang Dũ và Lâm Vi Nhi.
Đón lấy màn hình livestream đang điên cuồng lướt qua hàng triệu bình luận: 【????】
Tôi mở miệng.
Giọng không lớn, thậm chí có phần lười biếng, nhưng qua micro truyền ra rõ ràng:
“Ồ.”
“Ông nội tôi đấy.”
Tôi dừng lại một chút, như đang nhớ lại chuyện vặt chẳng đáng nhắc tới, khóe môi thậm chí còn cong lên một nụ cười nhạt.
“Ông bảo cái rương này cũ quá, chiếm chỗ, bảo tôi cứ dùng tạm.”
Tôi đưa tay, tùy ý vỗ nhẹ vào cái rương gỗ mun, “thế là tôi mang theo để đựng ít đồ.”
Lời vừa rơi xuống.
Gió dường như thổi mạnh hơn, lá dừa ở rìa trại kêu xào xạc không ngừng.
Mỡ trên mặt đạo diễn co giật dữ dội, cuối cùng “phịch” một tiếng, ông ta ngồi sụp thẳng xuống bãi cát nóng rẫy.
Môi run bần bật, chẳng thốt nổi nửa câu, chỉ còn lại mơ hồ và nỗi kinh hoàng to lớn.
Ông ta… lại để cháu gái của Tô Trấn Sơn đóng vai bình hoa vô dụng suốt hai ngày trong show này!
Giang Dũ cuối cùng cũng tìm lại được giọng, hét lên một tiếng quái dị the thé, còn vỡ cả âm:
“Vãi chưởng! Tôi lại để cháu gái cụ Tô nấu canh cho mình ăn!”
Chiếc bát dừa trong tay anh ta rơi thẳng xuống cát, lăn thêm hai vòng.
Anh ta quay phắt sang nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ và cuồng nhiệt chưa từng có. Câu “chị Tô” nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc cũng không dám gọi ra nữa.
Cơ thể Lâm Vi Nhi lảo đảo, gương mặt được chăm chút cẩn thận hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại tái nhợt và ghen ghét không cam lòng.
Cô ta hung hăng trừng tôi một cái, lại nhìn sang chiếc rương, cuối cùng như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn ngồi phịch xuống tảng đá.
Hào quang của cô ta, hoàn toàn bị tôi đoạt mất.
Còn Cố Hoài Xuyên.
Anh vẫn đứng ở chỗ gần tôi nhất, thân hình cao lớn rắn rỏi kéo dài một bóng đổ dài trên cát.
Đôi mắt sâu thẳm như hố mực, khóa chặt lấy tôi, ẩn chứa ánh sáng kinh người.
Anh không nói gì, chỉ có yết hầu chậm rãi trượt xuống một lần.
Ánh mắt dịch từ mặt tôi, sang chiếc rương, rồi lại trở về bàn tay tôi đang tùy ý đặt trên góc rương, còn dính chút muối biển và dầu mỡ.
Ánh nhìn ấy, chuyên chú đến mức như muốn thiêu cháy da thịt tôi.
Livestream, bình luận lăn điên cuồng như núi lửa phun trào:
【Cháu ruột của Tô Trấn Sơn!!!】
【Tùy tiện dùng???】
【Trời ơi, Tô đại thần bếp! Xin nhận tôi một lạy!】
Trên bãi biển, chỉ còn gió thổi, sóng vỗ, và tiếng tí tách ngoan cố vang lên từ chút canh cuối cùng sôi lục bục nơi đáy chiếc nồi nhỏ trên bếp than.
Tôi làm như không thấy những ánh mắt kia, chậm rãi xoay người.
Cúi xuống cầm lấy một cái bát dừa sạch, múc thìa canh cuối cùng trong nồi, đưa cho người trước mặt — kẻ duy nhất còn giữ được chút bình tĩnh.
“Này, còn muốn thêm chén nữa không?”
“Thêm chén?”
Anh lặp lại lời tôi, khóe môi khẽ cong lên một nét cười cực nhạt, nhưng đủ khiến tất cả fan của hình tượng “băng sơn” hét rầm trời.
“Tô tiểu thư, e rằng từ nay về sau, muốn uống được thêm một bát canh của cô… cái giá phải trả sẽ khó mà tưởng tượng.”
“Ồ? Vậy tôi chờ xem, Cố ảnh đế.”
Gió biển cuốn theo mùi hương cuối cùng của bát canh, thổi tan bầu không khí đặc quánh.
Trên màn hình livestream đã tối đen, dòng bình luận cuối cùng lướt qua điên cuồng:
【Hoan nghênh thần bếp trở về!】
【Cái show rách này có phúc gì thế?!】
【Cố Hoài Xuyên! Anh không bình thường đâu!!!】
【Giới giải trí, sắp đổi trời rồi.】
(— Hết —)
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com