Ngày Em Nhìn Anh Như Người Xa Lạ - Chương 4
Thì ra, hôm đó anh đứng ở sân thượng dãy nhà đối diện, âm thầm nhìn tôi từ đầu đến cuối.
Không ngờ, bao nhiêu năm qua vẫn có một người lặng lẽ quan tâm tôi như vậy.
Được một người đặt trong tim, được một người trân trọng… cảm giác ấy, thật sự rất ấm.
Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.
Chỉ là, tiếc thay… chúng tôi gặp lại nhau quá muộn.
Tôi khẽ nói, gần như là tự nhắc mình:
“Em sắp kết hôn rồi.”
Lúc tôi đưa thiệp cưới cho anh, ánh mắt anh thoáng trầm xuống, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy.
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng chúc em hạnh phúc. Nếu một ngày nào đó em cảm thấy mỏi mệt, hãy nhớ quay đầu nhìn lại.”
Hôm đó, tôi đứng ngoài cửa KTV, nghe xong những lời cay nghiệt thấu tim của Cố Duy, người đầu tiên tôi nghĩ đến… là Trần Tấn.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Dường như anh không ngờ tôi sẽ gọi cho anh, lại còn là vào một thời điểm gần như tức thì như thế.
Vài giây im lặng khiến tôi có chút lúng túng.
“Là em đường đột rồi. Nếu anh thấy phiền thì… thôi vậy.”
“Tôi sẽ mua lại căn nhà đó.”
Tôi vừa định dập máy thì trong ống nghe vang lên giọng anh, mang theo nụ cười bình tĩnh và dứt khoát.
“Anh đã đợi em mười năm. Không thể nói ‘thôi’ nhẹ nhàng như vậy được.”
“Đứng yên tại chỗ. Anh tới ngay.”
Trần Tấn đã giúp tôi biến căn nhà trống rỗng ấy thành không gian trong mơ.
Ngay cả quầy bar mà tôi từng vẽ vu vơ trong cuốn sổ phác thảo, anh cũng cho người dựng lại giống y hệt.
Hôm cử hành hôn lễ, khi vị linh mục hỏi chúng tôi có sẵn sàng không, anh siết chặt tay tôi, ánh mắt kiên định và sâu thẳm.
“Em đã từng vì người khác mà không tiếc mạng sống. Quãng đời còn lại, hãy để anh là người bảo vệ em.”
Tôi rốt cuộc không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Khi Cố Duy lao tới dưới căn nhà ấy, thì đã là ngày hôm sau.
Tôi và Trần Tấn đang chuẩn bị ra ngoài đi mua đồ.
Anh ta chạy tới, mắt đỏ ngầu như thú dữ, túm lấy cổ tay tôi, gằn từng chữ:
“Tại sao? Chỉ là một căn nhà thôi mà. Chẳng lẽ vì nó mà em bỏ anh?”
Tôi rút tay lại, bình thản trả lời:
“Phải. Cũng không hẳn.”
Băng ba thước không phải hình thành trong một ngày.
Vấn đề giữa chúng tôi, chưa bao giờ chỉ là vì một căn nhà.
Cố Duy không cam tâm, chỉ tay vào Trần Tấn – người đang đứng bên cạnh tôi.
“Hắn ta thì có gì? Giữa chúng ta là ba năm tình cảm! Em có giận anh đến đâu cũng không thể tùy tiện kiếm một gã đàn ông để chọc tức như vậy!”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang dần phát điên, giọng vẫn rất bình thản.
“Chúng tôi quen nhau mười năm rồi. Anh ấy không phải người tùy tiện.”
Cố Duy như thể bị rút cạn hết sức lực, lảo đảo lùi lại một bước.
“Vậy nên… hai người đã sớm qua lại sau lưng tôi? Em phản bội anh?”
Tôi bật cười, không phải vì vui mà vì quá nực cười.
Anh ta vẫn vậy – vĩnh viễn không chịu nhìn lại chính mình.
“Không phải anh từng nói, Thẩm Nguyệt cần người ở bên sao? Cô ấy chắc vẫn đang đợi anh ở khách sạn đấy, đi nhanh đi, đừng để cô ấy phải chờ lâu. Anh còn phải đau lòng vì người ta nữa mà.”
“Từ giờ trở đi, mỗi lần cô ấy đau dạ dày, tôi sẽ không dậy giữa đêm để nấu cháo cho nữa đâu.”
Cố Duy đứng chết lặng tại chỗ, miệng lẩm bẩm.
“Em vẫn còn giận chuyện đó… vẫn là vì Thẩm Nguyệt, đúng không?”
“Anh đã nói rồi mà, cô ấy chỉ có một mình, thật sự rất đáng thương. Anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi. Tại sao em không chịu tin anh?”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Em có tin hay không… bây giờ không còn quan trọng nữa.”
“Em không muốn anh phải khó xử, nên em lựa chọn rời đi. Em thành toàn cho sự tử tế mà anh dành cho cô em gái thân thiết của mình.”
Cố Duy sững sờ, như bị đâm trúng một nhát.
“Anh không cần loại thành toàn đó…”
“Anh cần là một người phụ nữ câm lặng, giả mù giả điếc, nhẫn nhịn nuốt nước mắt vào trong, để anh tha hồ giương cao ngọn cờ ‘bác ái’. Nhưng Cố Duy, em không còn muốn uất ức bản thân nữa.”
“Người đàn ông mà em muốn, trong tim anh, trong mắt anh, phải chỉ có mình em.”
Tôi nói dứt khoát, không cho anh ta cơ hội chen lời.
Đã đi đến bước này rồi, thì phải nói cho rõ ràng.
“Tôi không chấp nhận, vào đúng ngày sinh nhật của mình, anh lại ở bên người khác suốt đêm, hát hò, chụp ảnh.”
“Tôi không chấp nhận, khi vết thương của tôi nhiễm trùng, sốt cao nằm viện, chỉ cần cô ta gọi một cú là anh lập tức bỏ tôi mà đi.”
“Tôi không chấp nhận, trong khi tôi dị ứng với xoài, vẫn phải cắn răng làm bánh mille crepe vị xoài cho cô ta. Toàn thân nổi mẩn, anh lại bảo tôi làm quá, giả vờ yếu đuối.”
Tôi nói mỗi một câu, sắc mặt Cố Duy lại tái đi một phần.
Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ, trong lòng tôi đã chất chứa từng ấy tủi thân và đau đớn.
Anh ta há miệng, cố gắng phản bác trong cơn xấu hổ lẫn giận dữ.
“Vậy sao em không nói? Em không nói, thì anh làm sao biết em đã chịu đựng nhiều như thế…”
Tôi bật cười, tiếng cười lạnh lùng và chua xót.
“Tôi chưa từng nói sao?”
“Tôi chưa từng vì những chuyện đó mà cãi nhau với anh sao?”
“Chẳng phải mỗi lần tôi nói, anh đều cau mày, rồi bảo tôi phiền phức, bảo tôi nên biết điều hơn à?”
Gương mặt Cố Duy trắng bệch như tờ giấy, không nói nổi thêm câu nào.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Anh còn nhớ cái sẹo trên người tôi là vì đâu mà có không?”
Cố Duy hơi sững lại, theo phản xạ trả lời.
“Vì em chắn dao giúp anh… Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc em cặp kè với người khác?”
Tôi cười, nhưng là nụ cười hoàn toàn không còn chút ấm áp nào.
“Anh không nhớ nữa. Quả nhiên là thế.”
“Những lời anh từng hứa, những chuyện tôi từng làm vì anh, anh chưa bao giờ để vào lòng. Thế thì giờ cũng chẳng cần giả vờ hối hận.”
“Anh đi đi. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
Cố Duy còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, thì từ xe taxi bên cạnh, Thẩm Nguyệt bước xuống.
Trên người cô ta chỉ khoác tạm một chiếc áo mỏng, gió lạnh thổi qua làm cô ta run rẩy.
“Anh Duy… em lạnh quá…”
Tôi và Trần Tấn quay người bước vào thang máy, để lại phía sau ánh mắt ba lần ngoái đầu đầy hoảng loạn của Cố Duy.
Cánh cửa inox khép lại, anh ta vẫn đứng sững bên ngoài, như thể cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.
Cố Duy từ nhỏ đã ưa cảm giác mạnh, đua xe, leo núi, trò nào nguy hiểm là anh ta lao đầu vào. Tôi khuyên anh ta rất nhiều lần, nhưng chẳng lần nào lọt tai.
Cuối cùng chỉ đành lặng lẽ đi sau dọn dẹp mớ hậu quả, tra sẵn tuyến đường, liên hệ tổ cứu hộ, chuẩn bị băng gạc thuốc men.
Còn nhớ một năm trước, Cố Duy cùng bạn đi xem đánh boxing chui ở tầng hầm. Tôi biết chỗ đó phức tạp, khuyên anh ta đừng đi.
Anh ta đẩy tôi ra, hất cằm đầy khó chịu:
“Em lo cái gì? Chỉ là vui chơi thôi, làm gì đến mức đó.”
Giữa trận, đối thủ thua đậm, mất mặt, tức giận rút dao. Cố Duy liều mình xông lên đánh trả, trong lúc hỗn loạn, lưỡi dao lao thẳng về phía sau lưng anh ta.
Không biết lúc ấy tôi lấy đâu ra sức, đẩy anh ta ra rồi thay anh ta hứng trọn nhát dao.
Tôi bị đâm xuyên lưng, máu chảy không ngừng, suýt nữa không cứu được.
Bác sĩ nói:
“Nếu sâu thêm một phân, sẽ tổn thương tủy sống. Khi đó là liệt nửa người trở lên.”
Nghe xong, Cố Duy quỳ xuống bên giường bệnh, khóc nấc.
“Anh sẽ chăm sóc em cả đời… Chờ em khỏe lại, mình kết hôn nhé. Anh muốn cho em một mái nhà, bắt đầu từ nơi này.”
Chỉ tiếc là…
Lời hứa đó, sớm đã chẳng còn giá trị gì rồi.
Cố Duy cầm tấm bản đồ thành phố, khoanh tròn một vị trí rồi đưa cho tôi xem.
Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhớ kỹ nơi ấy.
Thật ra, ban đầu anh ta chăm sóc tôi rất chu đáo, ngày nào cũng nấu cháo, thay thuốc.
Nhưng rồi vết thương dần lành, để lại di chứng — mỗi khi trời trở gió lại đau nhức âm ỉ — thì anh ta bắt đầu tỏ ra chán nản.
“Em chẳng phải đã khỏe rồi sao? Sao lại yếu đuối như thế mãi?”
“Thẩm Nguyệt bên kia có chút chuyện, một mình cô ấy xử lý không nổi, anh phải qua xem.”
Đến cuối cùng, ngày tôi tái khám, anh ta cũng quên sạch.
“Anh đã đồng ý cưới em rồi, em còn muốn gì nữa?”
Chắc mãi đến lúc đó, Cố Duy mới dần hiểu ra: vết sẹo này không phải minh chứng cho tình yêu, mà là cái giá tôi đã trả — là tôi từng liều cả mạng sống để ở bên anh ta.
Ra viện xong, tôi lao đầu vào làm việc ngày đêm, chỉ mong sớm gom đủ tiền mua nhà, dựng xây tổ ấm cho hai người.
Một ngôi nhà nhỏ giữa thành phố này, là lời hứa tôi từng dùng nửa mạng sống để đánh đổi.
Trên đường về, Cố Duy bật nhạc.
Khi giai điệu của “Tiếc Rằng Không Phải Anh” vang lên, anh ta sững người — bài hát này, là tôi thích nhất.
Trong hộc chứa đồ ghế phụ, vẫn còn nguyên tờ giấy tôi từng cẩn thận viết lời bài hát.
“Tiếc rằng không phải anh, người cùng em đến cuối đoạn đường…”
Cố Duy gục đầu xuống vô lăng, khóc như một đứa trẻ.
“Xin lỗi em, Tô Tình… là anh sai rồi.”
…
Tôi và Trần Tấn ở nhà ôm nhau ba ngày, nhân lúc kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, hai đứa quyết định đi du lịch.
Tôi không ngờ, vừa bước ra khỏi khách sạn đã chạm mặt Cố Duy.
Anh ta từ lùm cây bên vệ đường lao tới, siết chặt cổ tay tôi.
“Tô Tình! Em đứng lại cho anh!”
Trần Tấn lập tức kéo tôi ra phía sau, chắn trước mặt tôi.
“Buông tay cô ấy ra.”
Cố Duy nhìn tôi chằm chằm, hai mắt đỏ ngầu như sắp rách ra.
“Năm phút… Anh xin em… Chỉ cần năm phút thôi!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com