Người Thứ Ba
Tác giả
Lượt đọc
Tôi là pháp y.
Vừa hoàn thành xong một ca gi/ải ph/ẫu, tôi bỗng nhận được hai tin nhắn thoại trên mạng xã hội.
Người gửi… lại chính là th/i th/ể tôi vừa m/ổ ban nãy.
“Chào bác sĩ Hạ, tôi là Trình Minh Vũ.”
Lúc đó, trời còn chưa sáng hẳn.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần đổ xuống một màu trắng xanh lạnh lẽo.
Tôi cầm điện thoại, ngồi nghe giọng của một người đã ch/ết gửi tới tin nhắn thoại…
Dù công việc khiến tôi tôi luyện được một thần kinh thép, lúc này sống lưng vẫn lạnh toát.
Tôi nhận ra giọng hắn là chính xác. Tôi nhớ rõ ràng.
Ngón tay run rẩy một hồi, cuối cùng cũng bấm mở tin nhắn thứ hai:
“Chữ viết trên bức ảnh là lời nhắn tôi để lại. Mong bác sĩ Hạ nghiêm túc phối hợp với cảnh sát điều tra. Cảm ơn.”
1.
Giữa đêm khuya yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên như một lưỡi dao lạnh lẽo, rạch ngang màn đêm.
“Bác sĩ Hạ Tranh, xin hãy lập tức đến biệt thự số 8, khu Cảnh Hồ.”
Làm pháp y đã 12 năm, tôi quá quen với những cuộc gọi lúc nửa đêm như thế này.
Nhưng khi nghe đến cái địa chỉ đó, trong lòng tôi lại dấy lên cảm xúc rất khác.
Biệt thự Cảnh Hồ nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh của thành phố.
Trên đường lái xe tới đó, tôi cắn chặt răng, hạ kính xe xuống.
Vì gió lạnh có thể cuốn trôi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn nơi khóe mắt.
Dưới ánh đèn đuôi xe, từng cột đèn đường rọi bóng xuống mặt đất thành những vệt dài đơn độc.
Khi tôi bước vào biệt thự, vài cảnh sát đang trao đổi nhỏ giọng.
Tiếng nói của họ vang vọng trong không gian rộng rãi, nghe như bị đè nén đến khó chịu.
Người ch/ết… không phải ai xa lạ, mà là Trình Minh Vũ, giáo sư danh tiếng khoa Hóa học tại Đại học Yến Tấn.
Không ai biết rằng, ông ấy từng là người tôi ngưỡng mộ sâu sắc — một vị thầy, một tình cảm cũ chôn kín.
Đội trưởng cảnh sát hình sự Lý Hạo, người gọi tôi tới, dẫn tôi vào thư phòng.
Tầm mắt tôi lập tức bị hút vào những giá sách cao ngất, đầy ắp tạp chí và sách chuyên ngành Hóa.
Mùi giấy cũ pha mực in lảng vảng trong không khí.
Gió nhẹ lùa vào từ cửa sổ đôi trên tường, cánh bên phải đang mở hé.
Dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ, th/i th/ể Trình giáo sư nằm nghiêng trên mặt bàn,vẫn mặc đồ ở nhà,trông chẳng khác gì một người đang ngủ say.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi khựng lại hai giây, hít sâu mới bước tới kiểm tra tiếp.
Trên bàn có một cốc trà uống dở, thành ly có vệt nước trà mờ nhạt.
Tôi biết ông là người thuận tay trái nhưng cốc lại đặt bên phải.
Mâu thuẫn. Khả nghi.
Tuy nhiên, lúc này chưa thể kết luận vội. Tôi vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục quan sát.
Dựa theo t/ử ban, thời gian t/ử v/ong khoảng 2 đến 4 tiếng trước.
Da mặt ông ấy đỏ ửng, môi chuyển màu đỏ anh đào triệu chứng điển hình của ng/ộ đ/ộc xyanua.
Nhưng khi tôi cúi gần kiểm tra, lại không hề ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng đặc trưng.
“Kỳ lạ…” – tôi nhíu mày.
“Cô phát hiện gì à?” Lý Hạo hỏi, mắt lộ vẻ mỏi mệt nhưng ánh lên tia hy vọng.
“Triệu chứng ng/ộ đ/ộc xyanua rõ ràng, nhưng lại không có mùi đặc trưng. Rất không bình thường.” tôi khẽ gật.
Một cảm giác rợn người bỗng lướt dọc sống lưng như bị kim châm nhọn hoắt.
Mùi xyanua là đặc tính phân tử, nếu không ngửi thấy, chỉ có thể là:
“Hoặc bị che bởi hợp chất khác… hoặc là một loại xyanua đặc biệt.”
“Mùi của nó vốn là dấu hiệu cảnh báo nếu là t/ự t/ử thì không cần giấu giếm. Nhưng nếu là… mư/u s/át”
Tôi đảo mắt nhìn quanh thư phòng.
Không có dấu vết giằng co nào.
Điều đó chứng minh:nạn nhân không kháng cự trước khi chết.
Tổng hợp tất cả khả năng cao là bị đầu đ/ộc.
“Tôi cũng nghiêng về giả thiết bị hại.” Lý Hạo trầm giọng.
Tôi lấy giấy thử p-phenylenediamine, nhỏ vào nước trà rồi đặt sang một bên chờ phản ứng.
Khi kiểm tra thi thể kỹ hơn, tôi phát hiện trong túi áo ông có một bức ảnh cũ.
Đó là ảnh Trình giáo sư chụp cùng một sinh viên trong phòng thí nghiệm.
Tấm ảnh hơi ố vàng, mép cong lên.
Mặt sau có dòng chữ viết bằng bút máy đen: “Người thứ ba.”
Chữ nổi bật và đầy ẩn ý.
Lý Hạo cũng thấy, lập tức nhíu mày:
“Người thứ ba? Ý gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ ấy, đầu cũng dấy lên nghi hoặc.
Người thứ ba nào?
Khả năng thứ ba?
Hay là… một gợi ý quan trọng?
Là một pháp y, tôi từng chứng kiến đủ loại cái ch/ết.
T/ai n/ạn. Á/m s/át. T/ự t/ử. O/án h/ận.
Nhưng cái ch/ết của Trình giáo sư khiến tôi cảm thấy bất an lạ thường.
Lúc này, đã hơn 3 phút trôi qua kể từ khi nhỏ dung dịch lên giấy thử,nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.