Nữ Đệ Tử Của Chồng Khoe Khoang Có Thể Nhắm Mắt Tháo B*m - Chương 3
Cửa phòng chỉ huy bị đá tung.
Tướng Ngụy dẫn theo vệ binh xông vào.
Ánh mắt ông quét đến bàn tay đẫm máu tôi đang giơ lên cao.
Lửa giận trên mặt ông như muốn đốt cháy cả căn phòng.
“Bắt hắn lại cho tôi!”
Vệ binh lập tức lao đến, ghì chặt Trần Phong đang trong cơn điên dại xuống đất.
Tôi cuối cùng cũng thở phào, cả người đổ xuống sau, may mà có một đôi tay kịp đỡ.
Tôi tưởng rằng, mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng Trần Phong bị đè dưới đất bất chợt ngẩng đầu, dùng hết sức chỉ thẳng vào tôi, gào thét khản cả giọng:
“Là cô ta!”
“Là cô ta ghen tỵ với tài năng của Dao Dao, cố ý phá hỏng máy chủ!”
“Cô ta còn tự chặt tay mình để vu oan cho tôi!”
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông ấy.
Người tôi đã yêu suốt mười năm, từng nằm chung một giường, từng chia từng hơi thở.
Vô liêm sỉ.
Anh ta có thể vô liêm sỉ đến mức này sao!
Não tôi trống rỗng, ngay cả sức để phản bác cũng không còn.
Đúng lúc ấy, Mạnh Dao bị áp giải vào.
Cô ta khóc lóc, nước mắt đầm đìa, vừa nhìn thấy Trần Phong bị khống chế, tiếng khóc càng lớn.
Trần Phong như nắm được cọng rơm cuối cùng, điên cuồng gào lên với tướng Ngụy:
“Tướng quân! Dao Dao có thể cảm nhận luồng năng lượng! Cô ấy có thể sửa nó! Cho cô ấy thử đi!”
“Chỉ có cô ấy mới cứu được máy chủ này!”
Tiếng khóc của Mạnh Dao khựng lại.
Cô ta nhìn Trần Phong, lại nhìn tôi, cuối cùng nhìn tướng Ngụy.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người,
để cứu Trần Phong, cô ta cắn môi, nước mắt lăn dài, rồi gật đầu thật mạnh.
Khoảnh khắc đó, tôi như bị rút sạch toàn bộ sức lực.
Không.
Tôi dồn chút hơi tàn còn sót lại, hét lên khản giọng:
“Đừng!”
“Lõi đã quá tải, đụng vào sẽ kích nổ dây chuyền!”
“Tất cả mọi người sẽ chết!”
Không ai nghe tôi.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một người đàn bà điên loạn vì ghen tị.
Hai nhân viên đỡ hai bên, đẩy Mạnh Dao về phía cỗ máy đang phát ra tiếng “ù ù” quái dị.
Tôi mở to mắt nhìn cô ta, run rẩy đưa tay ra chạm dần vào máy chủ.
Thời gian như dừng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô ta, thứ sắp chạm vào cỗ máy ấy.
Xong rồi.
Mọi thứ xong cả rồi.
Tôi nhắm chặt mắt, chờ đợi vụ nổ và biển lửa sẽ nuốt trọn tất cả.
Tôi chờ đợi cái chết.
Nhưng cơn đau nhói và biển lửa dự đoán trước không xuất hiện.
Thay vào đó, là một tiếng nổ rung trời.
“Ầm!”
Cả căn cứ chìm vào bóng tối tuyệt đối.
Mặt đất dưới chân rung dữ dội, tôi bị luồng khí xô ngã, bàn tay phải tàn phế đập vào tường đau đến mức mắt tối sầm.
Vài giây sau, đèn khẩn cấp “tách” một tiếng bật sáng.
Phía phòng máy chủ, khói đen cuồn cuộn.
Mạnh Dao nằm thẳng đơ trên nền, toàn thân cháy xém, những tia điện nhỏ li ti còn đang nhảy trên người cô ta.
Cô ta đã ngất lịm.
Chiếc máy chủ trung tâm – kết tinh hàng chục năm tâm huyết của quốc gia – giờ chỉ còn là đống sắt vụn bốc khói xanh.
Hoàn toàn hỏng nát.
Mặt tướng Ngụy trong ánh đèn khẩn cấp tối sầm đến mức như sắp nhỏ nước.
Ông nhìn chằm chằm vào đống sắt vụn, từng chữ rít ra từ kẽ răng:
“Dữ liệu… hàng chục năm tâm huyết quốc gia… tất cả tiêu tan.”
Không khí đông cứng.
Cái chết lặng lẽ phủ lên khắp phòng.
Ngay cả những vệ binh vừa nãy còn chờ xem tôi bị bẽ mặt, giờ cũng trắng bệch như tro tàn.
Đây là tội lớn đủ để bắn chết tất cả mọi người.
Tôi dựa vào tường, dồn hết chút sức tàn còn lại, ngẩng đầu lên:
“Thưa tướng quân…”
Giọng tôi khàn khô, như chiếc ống bễ rách.
“Trong xe tôi… có một chiếc mũ… có hộp đen.”
“Ghi lại… toàn bộ liên lạc.”
Tướng Ngụy lập tức quay phắt lại, ánh mắt như lưỡi điện, ghim chặt tôi.
Ông không chần chừ:
“Lấy ngay!”
Trong căn phòng chỉ huy chết lặng, bản ghi âm được phát công khai.
Ban đầu, là tiếng chất vấn điên loạn của Trần Phong xen lẫn tiếng cười lạnh của tôi.
Tiếp theo, vang lên tiếng tôi bị lôi đi, tiếng rên nghẹn trong đau đớn.
Rồi là khoảnh khắc tôi hất tay anh ta ra, gào lên với tất cả tuyệt vọng:
“Trần Phong! Bàn tay tôi gãy rồi!”
Trong bản ghi âm, giọng tôi vừa đau đớn vừa rõ ràng.
Ngay sau đó, là tiếng lẩm bẩm điên loạn, ích kỷ đến ghê rợn của Trần Phong:
“Không sao… một tay cũng được…”
“Vì Dao Dao, em thử đi! Chỉ một lần thôi!”
Phòng chỉ huy lặng ngắt, đến mức có thể nghe rõ từng nhịp tim dồn dập.
Khuôn mặt Trần Phong trắng bệch từng chút một.
Nhưng bản ghi chưa dừng.
Phần tàn nhẫn nhất vang lên.
Là đoạn tôi bị nhốt trong phòng chứa đồ.
Tiếng thét xé ruột của tôi, xen lẫn âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy —
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vụn, vang khắp căn phòng qua loa phát thanh.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy nắm tay tướng Ngụy siết chặt, gân xanh nổi cộm như muốn bật ra ngoài da.
Trong bản ghi, giọng van xin yếu ớt của tôi run rẩy như tiếng mèo con:
“Trần Phong… đau quá…”
Nhưng giọng nói lạnh băng của anh ta lại lấn át tất cả:
“Danh tiếng của Dao Dao, tuyệt đối không thể có vết nhơ.”
Ghi âm kết thúc.
“Phịch.”
Trần Phong sụp hẳn xuống đất, mềm nhũn như bùn nhão.
Xong rồi.
Anh ta biết, đời mình đã chấm hết.
Tướng Ngụy bước từng bước đến trước mặt anh ta, tiếng giày đinh nện xuống nền vang dội.
Giọng ông không còn chút nhiệt độ:
“Tội phản quốc.”
“Tòa án quân sự sẽ cho anh một bản án công bằng — tử hình.”
Nói xong, ông thậm chí không buồn liếc thêm lấy một cái.
Ông quay sang tôi.
Trong đôi mắt sắc lạnh như ưng kia, cuồn cuộn một nỗi day dứt mà tôi chưa bao giờ thấy.
“Tô Cẩm.”
Ông trịnh trọng gọi tên tôi.
“Cô là anh hùng.”
“Tôi sẽ lập tức điều động những bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất trong nước. Bàn tay này của cô là quốc bảo, chúng ta nhất định phải cứu lại!”
Trong đầu tôi “ong” một tiếng, như có thứ gì nổ tung.
Nước mắt trào ra, không kìm nổi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến khoảnh khắc này.
Tôi được nâng niu đặt lên cáng, đưa thẳng về Tổng viện Quân khu.
Suốt chặng đường, chính tướng Ngụy đích thân dẫn đội hộ tống, đoàn xe cảnh vệ mở còi báo động mức cao nhất.
Trên cáng, ông hạ lời hứa:
“Từ hôm nay, sự an toàn của cô, do chính tôi phụ trách.”
Nửa năm.
Dưới bàn tay của những chuyên gia hàng đầu, sau nhiều ca phẫu thuật, bàn tay phải của tôi kỳ tích hồi phục chín phần.
Tôi đã sống sót.
Tướng Ngụy đích thân gắn quân hàm, phá lệ đề bạt tôi làm đội trưởng nhóm hành động đặc biệt “Lợi Kiếm” mới thành lập.
Quyền hạn cực lớn.
Còn Trần Phong và Mạnh Dao, tin tức của họ như chìm xuống biển sâu.
Tôi nghĩ rằng, họ đã xuống địa ngục, ăn năn cho tội lỗi của mình.
Tôi nghĩ rằng, tất cả đã kết thúc.
Cho đến buổi chiều hôm ấy, tiếng còi báo động xé toang bầu trời.
“Cảnh báo cấp một! Quảng trường Thời Đại, trung tâm thành phố, phát hiện bom! Cấu trúc chưa rõ, không thể tháo gỡ!”
Tôi lao vào trung tâm chỉ huy.
Trên màn hình khổng lồ, quả bom kỳ dị được camera HD xoay 360 độ phóng đại từng chi tiết.
Các chuyên gia phá bom mồ hôi ướt đẫm, hét vào bộ đàm:
“Không được! Mạch điện nó sống! Bất kỳ thao tác nào của chúng ta cũng sẽ kích hoạt tự hủy!”
Ánh mắt tôi khựng lại trên bản sơ đồ mạch điện phức tạp.
Kiểu vòng lặp mạch ấy… cái cách đặc biệt ấy…
“Là cô ta.”
Tôi nghe thấy chính giọng mình run rẩy thốt ra.
Đây rõ ràng là “tác phẩm thiên phú” mà Mạnh Dao từng nộp trong giờ học lý thuyết.
Tôi chộp lấy áo khoác, lao như điên vào phòng làm việc của tướng Ngụy.
“Rầm!”
Tôi ném bản thiết kế xuống bàn ông thật mạnh.
“Là Mạnh Dao!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com