Chương 1
1.
Con thi học kỳ được điểm cao, tôi giữ lời hứa, dẫn nó đi mua đôi giày thể thao hàng hiệu mà nó luôn ao ước.
Vừa đến cửa hàng, tôi chẳng ngần ngại mua ngay cho nó một đôi giá hơn một triệu.
Ra khỏi tiệm, đi ngang tiệm nail, thấy bảng ghi “Khuyến mãi! Mọi kiểu dáng đều 100k, chỉ hôm nay!”
Tết sắp đến, tôi nhìn đôi tay ngày càng thô ráp vì làm việc nhà, bỗng muốn tự thưởng cho bản thân một chút.
Tôi mở lại folder cũ đã lưu bao nhiêu mẫu móng trước đây, chọn một kiểu móng ngắn để không ảnh hưởng việc nhà.
“Chị ơi, kiểu này hợp với khí chất chị lắm luôn, màu đỏ này vừa sang vừa rất hợp Tết.”
Cô nhân viên làm móng vừa làm vừa trò chuyện rất thân thiện:
“Chị nhìn trẻ lắm đó, chỉ cần chăm sóc bản thân một chút là xinh đẹp ngay. Để em tặng chị vài miếng mặt nạ tay nha!”
Lúc đó tôi bỗng cảm thấy mình như được trở lại tuổi thanh xuân.
Tôi học sớm, tốt nghiệp sớm, bước vào môi trường công sở với khí thế hừng hực, là người đầu tiên trong nhóm thực tập được giữ lại chính thức.
Khi sự nghiệp đang rực rỡ, tôi bất ngờ mang thai.
Rõ ràng đã phòng tránh kỹ, sao vẫn mang bầu được chứ?
Ban đầu tôi định giấu chuyện mang thai, chờ bụng lớn hẵng xin nghỉ việc rồi tính tiếp. Ai ngờ ngày hôm sau cả công ty đều biết, tôi bị ép phải chủ động xin nghỉ.
Chồng tôi khi biết chuyện không hề ngạc nhiên, ngược lại còn nắm chặt tay tôi:
“Em yên tâm, không đi làm nữa thì có anh lo. Em cứ ở nhà dưỡng thai, sau này anh sẽ bù đắp cho em.”
“Chị ơi, làm xong rồi đó, chị xem thử đi.”
Tôi chăm chú ngắm tay mình, móng tay đẹp thật, nhưng đôi tay sần sùi vẫn khiến tôi buồn lòng.
Lúc đón con, vừa nắm tay con thì nó đã hất mạnh ra.
“Gì vậy trời, đâm ch .t con rồi!”
Nó nhìn chằm chằm vào tay tôi, tôi ngơ ngác, rồi vui vẻ giơ tay khoe:
“Đẹp không, mẹ mới làm đó.”
Nhưng nó chẳng vui tí nào, mặt ngày càng lạnh lùng:
“Mẹ không phải con gái nữa rồi, tay làm vậy sao làm việc nhà? Mẹ lớn tuổi rồi, đừng làm mấy trò trẻ con nữa.”
Nghe con nói vậy, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Nhưng tôi lại nghĩ, con trai mà, không hiểu chuyện. Nếu là con gái chắc sẽ thông cảm hơn.
Nó quay đi không đợi tôi, cứ thế đi càng lúc càng nhanh.
Tôi tay xách nách mang, phải vội vàng lắm mới đuổi kịp.
Về nhà, tôi kể lại với chồng, mong anh ấy dạy dỗ con một chút.
Kết quả là anh ôm con trai, hôn lấy hôn để:
“Không hổ danh là con trai bố, hiểu chuyện thật.”
“Tôi thấy con nói đúng đấy. Móng tay vậy thì làm việc nhà kiểu gì? Còn tốn tiền nữa.”
Con trai đứng bên cạnh gật đầu hưởng ứng:
“Đúng rồi! Mẹ đâu có đi làm, toàn tiêu tiền của ba thôi!”
Tôi tức nghẹn:
“Tôi không đi làm là vì ai? Nếu không vì sinh con thì tôi đâu bị buộc thôi việc. Còn anh, chẳng phải nói sau khi có cháu thì mẹ anh sẽ phụ trông con à? Giờ con lớn rồi lại quay sang trách tôi không đi làm?”
Tôi chỉ vào đôi giày mới của con:
“Tôi làm móng hết hơn trăm ngàn, giày của con hơn một triệu, ai mới là người hoang phí?”
Con trai vẫn không hề thấy sai:
“Con mua giày vì con học giỏi! Còn mẹ làm mấy thứ như yêu tinh vậy là vung tiền vô ích!”
Tôi cười lạnh:
“Nếu không có mẹ mỗi tối kèm cặp, con có được điểm như bây giờ không? Mẹ chẳng có công lao gì à?”
Chẳng ngờ chồng tôi lại lườm tôi một cái, tiếp tục cắm đầu xem clip trên điện thoại.
“Con học giỏi vì con thông minh, liên quan gì mẹ? Mẹ thì tay như vỏ cây già còn bày đặt làm móng! Chỉ giỏi xài tiền ba con kiếm được! Có bản lĩnh thì mẹ tự đi kiếm tiền đi!”
Ánh mắt khinh khỉnh của con trai như đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi khoá cửa phòng lại, chồng ở bên ngoài gào lên:
“Lại nổi điên gì nữa đấy! Không nấu cơm à?”
2.
Cả tối tôi không ăn uống gì, nằm lịm trong phòng.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa làm tôi giật mình tỉnh dậy.
Ngoài phòng vang lên tiếng hai cha con cười nói vui vẻ:
“Ba, KFC ngon quá trời! Ngon hơn mẹ nấu nhiều, sau này mình đi ăn hoài được không ba?”
“Đương nhiên rồi con! Mẹ con không thương con thì còn có ba nè, ba không để con đói đâu!”
Câu đó cố tình nói to như muốn chọc tức tôi.
Tôi cũng chẳng thèm nhịn nữa. Được thôi, các người không cần tôi thì đừng trách tôi lạnh lùng.
Tôi lập tức đặt một tô lẩu cay siêu to trên app.
Từ lúc mang bầu tôi đã không dám ăn cay. Sau này con lớn, mẹ chồng không cho ăn đồ linh tinh, tôi cũng phải làm gương theo.
Giờ thì nhìn xem, làm gương ra cái gì?
Tôi ngồi trên tấm thảm trước ghế sofa, mở lon coca, ăn lẩu cay, xem show giải trí.
Con trai thấy tôi ăn, nhăn mặt:
“Con cũng muốn ăn!”
“Không phải các người vừa ăn rồi à? Với lại ba con nói lẩu cay là đồ ăn rác, con không được ăn.”
Tôi không thèm liếc con một cái, vừa ăn vừa cười xem chương trình.
Nó nhào tới định giật, tôi vung tay tát cho hai cái bạt tai.
Dạy con phải dạy từ nhỏ, không thì lớn lên sợ đánh không lại nó nữa.
Con trai bị tôi đánh ngã lăn ra đất, khóc ầm lên đòi tìm ba.
Tôi nổi điên, đứng bật dậy gào lớn về phía chồng:
“Muốn tìm ba con hả? Kể cả tìm ông trời cũng vô ích! Nói tôi tiêu tiền của ba con hả? Vậy bảo ba con có gan thì trả lại tiền của tôi đi!”
Tiếng khóc im bặt. Chồng tôi cũng không dám ló mặt ra.
Mấy ngày sau con trai đều do chồng tôi đưa đón, tôi cũng đỡ phải lo.
Tôi trang điểm thật đẹp, đi ăn lẩu một mình, món mà tôi luôn tiếc không dám ăn.
Đang tận hưởng thì điện thoại reo.
Là giáo viên chủ nhiệm của con trai:
“Chị là mẹ của Dương Dương đúng không ạ? Chị quên đón cháu rồi.”
Tôi bật loa ngoài:
“Thầy gọi cho ba nó đi, giờ cháu do ba nó đón.”
“Với lại, chị ơi, dạo gần đây thành tích của Dương Dương tụt dốc lắm, bài tập về nhà làm qua loa, sai sót tùm lum…”
“Xin lỗi thầy, mấy chuyện này thầy trao đổi với ba cháu nhé. Tôi đang bận ăn lẩu, chào thầy.”
Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng, nhưng trong lòng vẫn có chút xót xa.
Nói thật, con trai là đứa tôi mang nặng đẻ đau, dứt ruột sinh ra, bảo không đau lòng là nói dối.
Nhưng hành động sau đó của nó mới khiến tôi thật sự nhận ra, dạy dỗ tử tế đến mấy, cũng chẳng thắng nổi dòng máu nó thừa hưởng từ cha.
3
Về đến nhà, vừa thấy trước cửa có thêm hai đôi giày, tôi biết ngay sắp có một trận chiến lớn.
Quả nhiên, mẹ chồng và em chồng đang ngồi chễm chệ trên sofa, bắt chéo chân, như thể sẵn sàng mở một buổi họp kiểm điểm tôi.
Vừa bước vào, em chồng đã thò đầu ra nhìn mấy túi đồ tôi xách trên tay:
“Mua túi mới nữa hả chị dâu? Cho em coi với, chắc mắc lắm nhỉ?”
Tôi giật tay giấu túi ra sau.
Chưa kịp để mẹ chồng mở miệng, thì thằng con trai tôi – đang ngồi trong lòng bà – đã nhanh nhảu lên tiếng:
“Dù có tốn bao nhiêu tiền cũng là tiền ba con thôi!”
“Nội ơi, mẹ lười lắm, ba tan làm về là mẹ bắt ba phơi đồ, làm việc nhà, lấy nước.”
Mẹ chồng nghe xong thì vuốt đầu cháu đầy yêu thương:
“Vẫn là cháu trai bà hiểu chuyện. Có người lớn tướng rồi mà không bằng thằng nhỏ.”
Được bà nội cổ vũ, thằng bé càng hăng máu, quay sang tôi xỉa xói:
“Tiền mẹ tiêu đều là của ba con hết! Mẹ may mắn lấy được người giỏi kiếm tiền như ba, chứ không thì làm sao sống nổi? Bụng còn có cái sẹo to tướng, nhìn gớm chết. Mẹ cả ngày chỉ biết rảnh rang, chẳng làm được cái gì.”
Nghe đến cái sẹo bụng, tôi không chịu nổi nữa.
Hồi đó tôi cũng là cô gái thích làm đẹp, cố gắng tập luyện để sinh thường, không để lại sẹo.
Vậy mà mẹ chồng cứ khăng khăng nói sinh mổ thì con mới thông minh, ép tôi phải mổ.
Còn đe dọa nếu không mổ thì khỏi tiêm thuốc tê.
Thế là bụng tôi mang vết mổ vừa dài, vừa xấu xí, lại còn cong vẹo. Mỗi khi trời mưa lại ngứa ngáy.
Nhưng càng về sau, tôi càng xem nó là một huân chương, một dấu ấn của người mẹ.
Tôi chỉ tay vào họ rồi gào lên:
“Mấy người còn dám nhắc đến cái sẹo đó à? Nếu không vì sinh ra cái giống súc sinh này thì tôi đâu có cái sẹo đó! Biết trước nó lớn lên thành cái thứ này, tôi đã bóp chết từ trong trứng rồi!”
Mẹ chồng nghe tôi phát điên thì ôm chặt lấy cháu cưng của bà.
Có người chống lưng, thằng con không hề sợ hãi, cứ trợn mắt nhìn tôi, thái độ khinh khỉnh.
Chẳng bao lâu sau, nhân vật “mất tích” – ba của nó – cũng mò về.
Mẹ chồng bắt đầu tru tréo:
“Chưa từng nghe cái kiểu gì lạ đời, con đi học về mà mẹ nó không ra đón, để thằng nhỏ đứng chờ giữa trời tối lạnh cóng. Đúng là lòng dạ sắt đá!”
Tôi mang đống đồ vào phòng ngủ, thong thả ngồi xuống sofa bóc cam ăn.
Tôi hỏi:
“Anh đi đâu?”
Chồng tôi lúng túng thấy rõ, rồi lấy lại bình tĩnh, định đổ vạ:
“Em còn hỏi anh đi đâu à? Anh đi làm kiếm tiền nuôi cái nhà này đấy! Còn em, cả ngày chẳng làm gì, đến đón con cũng không, em định làm gì nữa đây hả?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Anh nghe rõ đây, ngày nào tôi cũng chạy xe nửa tiếng, mưa gió cũng không bỏ, để đón con tan học. Xe anh mua đó, tôi được ngồi thử lần nào chưa? Anh từng đón con một buổi nào chưa? Mặt dày cũng vừa phải thôi.
Anh không từng bảo nhà này thiếu ai cũng được à? Giờ thì cứ mà tự xoay xở đi!”
Tôi quay sang con trai:
“Còn con nữa, tối hôm qua thầy gọi nói điểm của con tụt thê thảm. Con từng bảo học hành không liên quan đến mẹ, đúng không? Vậy thì từ giờ, tất cả giấy tờ, điểm danh, ký tên – tìm ba con.
Số điện thoại của thầy cô, tôi xóa sạch. Các group lớp tôi cũng rời hết rồi!”
Thằng bé đứng sững, quay sang nhìn ba nó, cả hai lặng thinh.
Tôi ăn xong múi cam cuối cùng, rồi vào phòng.
Ngoài kia, con trai tôi đập cửa rầm rầm:
“Sao mẹ không nấu cơm cho tụi con ăn! Con đói rồi! Mẹ ra nấu cơm mau lên!”
Tôi mở cửa, nhìn nó:
“Nhà này đông người thế, sao cứ phải tôi nấu?”
Thằng bé trừng mắt:
“Chẳng lẽ mẹ không ăn sao?”
Tôi cất giọng thật to, cố tình để ai ở phòng khách cũng nghe rõ:
“Tôi ăn lẩu ngoài đường rồi! Không những không đói, mà còn no căng cả bụng!”
Nói xong, tôi đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài, chồng tôi nhỏ giọng nói với mẹ anh ta:
“Con cũng ăn rồi, hay để con gọi đồ ăn ngoài cho mẹ với em ăn nhé?”
Vừa nghe đến tốn tiền, mẹ chồng liền xót ruột:
“Thôi, mẹ ra bếp nấu mì cho xong, đồ ngoài không sạch sẽ.”
Bà không hề biết rằng, số tiền bà cố tiết kiệm đó còn không bằng giá một ly trà sữa mà con trai bà đã mời đồng nghiệp nữ ngoài tiệm.
Tôi biết chuyện đó nhờ… thầy giáo chủ nhiệm.
Comments for chapter "Chương 1"
MANGA DISCUSSION
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com