Chương 1
1.
Sau khi cha mẹ qua đời, đường thúc dẫn cả nhà vào phủ tướng quân với danh nghĩa chăm sóc ta, đoạt lấy sản nghiệp nhà họ Tần, nuôi ta gầy còm, nhát gan, nhu nhược.
Trong cung cần một Thái tử phi mệnh tốt để bồi táng cho Thái tử bệnh trọng, thẩm thẩm liền đẩy ta ra, lấy mệnh ta đổi lấy thân phận hoàng thân quốc thích cho cả nhà bọn họ.
Hoàng thất vốn không quan tâm một Thái tử phi chỉ ba tuổi, đến ngưỡng cửa đại điện còn bước không nổi.
Ngày thành hôn, ta vấp ngưỡng cửa ngã sấp xuống, đập mũi đầy bụi, khiến bao người cười nhạo.
“Nhìn con ngốc kia kìa, ngã mà còn không biết giơ tay che mặt.”
“Thật đáng tiếc cho Tần tướng quân, một nhà trung liệt, cuối cùng chỉ còn lại một đứa ngốc như vậy.”
Tối đến, Thái tử nhìn ta lấy xương thịt từ tay áo ra, lắc đầu than:
“Thì ra ban ngày ngươi để mặc mặt đập xuống đất, là vì muốn bảo vệ khúc xương này?”
Ta đắc ý gật đầu:
“An An thông minh lắm đúng không?”
Mặt có là gì, sao quý bằng xương thịt?
Từ ngày cha mẹ mất, ngay cả trứng hấp có thịt ta cũng không được ăn. Hôm nay nhân thành hôn, ta lén vào bếp, lấy được một khúc xương thịt, hiếm lắm.
Thái tử thấy ta gặm đến nỗi miệng bóng nhẫy, trong mắt nổi lên cơn giận.
Ta không biết vì sao hắn giận, chỉ nhớ nhũ mẫu từng dặn, đừng chọc hắn tức.
Ta vội đưa xương qua:
“An An không ăn nữa, huynh ăn đi.”
Ăn xương của ta rồi, thì không được tức ta nữa.
Thái tử mặt đen sì, ra ngoài căn dặn vài câu.
Chẳng bao lâu sau, một chén trứng hấp có thịt băm được dâng lên.
“Ăn đi.”
Ta đã lâu không được ăn ngon như vậy, ăn đến cái bụng tròn vo.
Còn hai muỗng cuối, ta mới nhớ ra phải chia cho Thái tử.
Ta đẩy bát qua, mặt đầy tiếc nuối:
“Huynh ăn đi, huynh ăn đi.”
Nhìn bát chỉ còn hai muỗng, nhìn ta quay đầu đi mà còn lén ngó lại, Thái tử đẩy bát về, bảo người đi lấy nước.
Tiểu thái giám mở miệng ngạc nhiên nhìn vào trong, một lúc sau mới bưng nước vào, run run thưa:
“Chủ tử, nàng… mới 3 tuổi…”
“Cút!”
Thái tử sa sầm mặt đuổi người ra ngoài, tự tay cầm khăn giúp ta lau mặt, rửa tay.
Trên người hắn có mùi th/uo^c, rất giống mùi mẹ.
Mẹ từng nói, cha và các chú bác thường bị thương nơi biên ải, nên bà làm nghề buôn th/uo^c, muốn để cha có th/uo^c tốt nhất.
“Thái tử ca ca, huynh giống mẹ ta lắm.”
“…”
“Thái tử ca ca, họ nói đợi huynh ch .t rồi, ta sẽ phải ngủ chung một quan tài với huynh. Có được không, chúng ta đến ngủ với quan tài của cha mẹ ta nhé? Cha mẹ ta ngủ cùng nhau, ta muốn ở cạnh họ. Thêm huynh một người, họ chắc chắn không chê đâu.”
2.
Ta gây họa rồi, Thái tử khóc.
Hắn nói, đợi hắn ch .t rồi, không cho ta ngủ chung quan tài.
Ta hỏi, vậy có thể ngủ cùng cha mẹ không?
Hắn cũng lắc đầu.
“Vậy ta biết ngủ ở đâu đây?”
Cha mẹ mất, ta không còn nhà. Nếu Thái tử cũng mất, ta sẽ không còn chốn về.
Sáng hôm sau, nhũ mẫu ôm ta khóc, nói bà sẽ là nhà của ta, sống ch .t đều không rời ta.
Thái tử đưa ta yết kiến Hoàng hậu – mẫu thân hắn.
Nương nương rất đẹp, như người trong tranh bước ra.
Thấy ta nhìn đông ngó tây, bà mỉm cười gọi ta lại, còn đưa điểm tâm trên bàn cho ta.
“Tiểu Duyệt An, ăn đi.”
Từ ngày mẫu thân mất, ta chưa từng được ăn điểm tâm lần nào.
Khó khăn lắm mới có, ta liền ăn từng miếng nhỏ thật cẩn thận.
Ăn được hai miếng, ta chợt nhớ ra gì đó, liền nhảy khỏi ghế, chạy tới chỗ Thái tử:
“Huynh cũng ăn đi.”
Hắn bệnh, không ăn được xương, nhưng điểm tâm chắc ăn được chứ?
Hoàng hậu sững sờ một thoáng, rồi mỉm cười với hắn:
“Tâm tính giống hệt cha mẹ nàng, đều tốt.”
Thái tử giúp ta lau miệng:
“Cô không ăn, An An ăn đi. Đừng sợ, không ai giành với muội đâu.”
Ta quay về ghế, tiếp tục ăn chậm rãi, mắt thì dán vào phần điểm tâm còn lại trên bàn.
Hoàng hậu bảo người gói hết lại cho ta mang về ăn dần.
Ta cười, lộ hàm răng trắng nhỏ.
Bên cạnh bà có một tiểu công tử, cứ nhìn ta chằm chằm.
“Thật là tham ăn, chỉ biết ăn thôi. Hoàng huynh thật thảm, cưới phải một tiểu nha đầu thế này.”
Ta trợn mắt với hắn:
“An An không nhỏ! An An đã có thể gả rồi!”
Tiểu công tử làm mặt quỷ, chạy lại gần.
Hắn thật cao, cao hơn ta cả cái đầu.
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy cái cằm hắn.
Hắn đắc ý hỏi:
“Ngươi biết gả là gì không hả, tiểu quỷ?”
Ta đáp rất khí thế:
“Tất nhiên biết! Gả là ngủ cùng nhau, ch .t rồi thì chôn cùng một quan tài. Giống như cha mẹ ta vậy.”
Tiểu công tử còn định nói gì, thì bị Hoàng hậu kéo lại, bịt miệng.
“Vĩnh Thành, không được vô lễ với đại tẩu ngươi.”
Vĩnh Thành bị bịt miệng, vừa giãy vừa kêu ú ớ:
“Tiểu quỷ mà đòi làm đại tẩu, hu hu hu…”
3
Thái tử là Đại hoàng tử, Vĩnh Thành là Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử không thích ta.
Mỗi sáng hắn dậy sớm đi học, đều chạy sang Đông cung gọi ta dậy, nhất quyết kéo ta cùng đi đọc sách.
“Muội là Thái tử phi, sao có thể không biết chữ? Bản hoàng tử ba tuổi đã khai trí, muội sắp bốn rồi, đi, đọc sách nào.”
Ta bị hắn ép ngồi bên bàn, buộc phải nghe phu tử lắc đầu ngoáy cổ đọc mấy thứ “chi hồ giả dã”. Nghe một lát ta đã ngủ mất.
Phu tử nhìn ta thở dài:
“Thái tử điện hạ vốn thông minh từ nhỏ, hai tuổi đã thuộc Luận ngữ, là tôn nhi được tiên hoàng yêu quý nhất. Nếu không vì trọng bệnh, cũng chẳng đến nỗi phải cưới một đứa nhỏ vừa ngốc vừa bé làm chính phi.”
Đến lúc ta tỉnh dậy, xung quanh các hoàng tử đều đang cười nhạo:
“Thái tử phi mà bé tẹo thế này á? Ha ha ha, buồn cười chết mất.”
“Hôm thành hôn còn vấp ngưỡng cửa té sấp mặt nữa kìa!”
“Nhìn cái dáng ngốc nghếch đó xem, còn chảy cả nước miếng kìa.”
Ta ngẩng đầu, lau nước miếng, ngơ ngác nhìn họ, “Các ca ca khỏe ạ!”
Xung quanh đột nhiên im bặt.
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thật ra trông cũng xinh phết đấy chứ.”
“Hừ! Đúng là cái dáng ngốc nghếch!”
Nhị hoàng tử chỉ nhỏ hơn Thái tử vài ngày, đã có thể dẫn binh, đang ở Nam Cương đánh giặc, không có mặt trong học đường.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử lớn hơn Ngũ hoàng tử một chút, hai người ngồi cùng một chỗ, chừa trống chỗ ở giữa, gọi ta qua ngồi.
Ta ôm gối nhỏ, ngoan ngoãn đi qua.
Họ đọc sách, khuỷu tay đặt bên sách, ta nằm trên gối, nghe một lát, lại thiếp đi một lát.
Hai người lén sờ bím tóc của ta, chọc vào tay ta thò ra ngoài.
Vĩnh Thành ở phía sau mắng ta không có lương tâm, từ đó không thèm để ý tới ta nữa.
Tan học, hắn cũng lủi thủi một mình đi về.
“Muội tự về Đông cung đi, hừ, xem thử có tìm được đường không!”
Ta đứng trước cửa học đường, không biết phải đi đâu.
Tam hoàng tử kéo tay ta:
“Đi với ta, ta đưa muội đi chơi.”
Hắn dẫn ta về Trường Lạc cung, còn cho ta ăn điểm tâm.
Mẫu phi của hắn – Dung quý phi – bước vào, thấy ta ngồi bên án, liền sa sầm mặt:
“Viêm nhi sao lại dẫn sao chổi này về? Đúng là xúi quẩy!”
4
Ta chạy khỏi Trường Lạc cung, lao vùn vụt trên con đường rộng trong cung, không biết nên đi đâu.
Ta là sao chổi.
Sau khi cha mẹ qua đời, đường thúc mang cả nhà đến, nói ta là sao chổi, là đứa đã khắc chết cả nhà, bảo mọi người tránh xa ta.
Ta không hiểu họ đang nói gì, chỉ biết là ta đã hại chết cha mẹ.
Thái tử ca ca phái người đi tìm ta đưa về.
Ta trốn ở góc đại điện, không dám lại gần huynh ấy.
Huynh ấy chỉ vào bàn:
“Lại đây ăn cơm, có món trứng hấp thịt mà muội thích. Biết sai rồi là tốt. Chỗ Vĩnh Thành ta đã phạt rồi, về sau muội đừng chạy lung tung nữa.”
Người của huynh đi đón ta, không tìm thấy, biết ta đến Trường Lạc cung nên vội vã tìm tới, liền thấy ta đang chân trần, hoảng loạn và bất an.
Thế nhưng ta vẫn không dám bước qua, nằm sấp lên tay, rụt rè hỏi:
“Thái tử ca ca, họ nói ta hại chết cha mẹ, chắc chắn sẽ hại chết huynh, chi bằng huynh bỏ ta đi.”
Họ nói ta gả tới là để bồi táng cho Thái tử.
Ta gả đến, Thái tử mới chết sao?
Nếu ta không tới, Thái tử có phải sẽ không chết không?
Huynh là người đầu tiên đối xử tốt với ta sau khi cha mẹ mất, trừ nhũ mẫu ra. Huynh cho ta ăn, còn chia nửa giường cho ta ngủ. Ta không muốn huynh chết.
Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, bất chợt ho dữ dội:
“Ai, ai nói với muội những lời này?”
Ta thấy có máu chảy ra từ kẽ tay huynh, sợ hãi chạy lại đỡ lưng vỗ nhè nhẹ cho huynh.
Thái tử xòe tay, thấy ta rót trà, cầm khăn, trong mắt tràn đầy xót xa.
“Duyệt An, cái tên này là cô đặt cho muội, là hy vọng muội cả đời hoan hỉ, bình an. Muội là phúc tinh, sao lại là sao chổi? Muội không hại chết ai cả, cũng sẽ không hại chết ai, đừng nghe lời thiên hạ nói bậy.”
Tối hôm đó, ta đã ngủ rồi, huynh ấy xoa mặt ta, khẽ nói:
“Cô sẽ khiến muội cả đời vui vẻ. Càng không thể để muội bồi táng, muội yên tâm.”
Huynh tưởng ta không nghe thấy, nhưng ta nghe rõ.
Chỉ là, ta cũng chưa hiểu “bồi táng” nghĩa là gì.
Sáng hôm sau, Ngũ hoàng tử đến, rụt rè xin lỗi ta:
“Xin lỗi, sau này ta sẽ không tùy tiện, cũng không bỏ rơi muội nữa.”
Ta không chịu theo hắn đến học đường, nhìn hắn rưng rưng rời đi.
Buổi chiều ta chơi trong vườn hoa, lại gặp Dung quý phi.
Người hầu phía sau bà ấy xách hộp đồ ăn, lạnh lùng nhìn ta.
“Đúng là tai họa!”
Về sau ta mới biết, hôm đó Ngũ hoàng tử lên học đường liền đánh nhau với Tam hoàng tử.
Hai người bị phu tử tố lên Hoàng thượng, cùng bị phạt.
Dung quý phi hận ta đến tận xương, liền tấu với Hoàng thượng:
Nên để ta ăn chay niệm Phật, thanh tịnh bản thân, cầu phúc cho Thái tử.
Hoàng thượng đã đồng ý.
Comments for chapter "Chương 1"
MANGA DISCUSSION
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com