Tôi Không Còn Là Cái Bóng Trong Nhà - Chương 3
6
Làm được chừng mười ngày, tôi bắt đầu không thỏa mãn chỉ dựa vào khách trực tiếp.
Tôi muốn thử mở rộng khách hàng online.
Nhưng điện thoại của tôi quá chậm – chiếc máy mua sau kỳ thi đại học, vì tiết kiệm chỉ chọn loại RAM 2G, đến mức tôi chẳng dám tải thêm ứng dụng nào.
Chị chủ tiệm – chị Kim– thấy tôi có ý định làm thêm online thì rất khích lệ.
Nhìn cái điện thoại của tôi lag đến mức không chịu nổi, chị tiện tay đưa luôn cho tôi chiếc máy cũ không dùng nữa.
Là iPhone đời trước, tuy đã xài mấy năm nhưng vẫn tốt hơn hẳn cái cục gạch của tôi.
Cầm điện thoại, lòng tôi vừa chua xót vừa cay đắng.
Tôi nhớ anh trai và chị dâu cũng từng đổi điện thoại, nhất là chị dâu, lần nào cũng chọn loại đắt nhất, tốt nhất.
Thế nhưng những cái chị thay ra, bán rẻ thì bán, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc cho tôi.
Chị còn dạy đời: “Tôi đổi điện thoại là vì công việc, còn cô là sinh viên, dùng cái này là đủ rồi. Trẻ con thì đừng học thói tiêu xài hoang phí.”
Còn nói thêm: “Lấy chồng thì phải ăn mặc, nếu ngay cả cái đó mà anh cô lo không nổi, thì tôi lấy anh ta để làm gì?”
Chỉ nhờ vào câu nói này, cả nhà tôi đều phải dốc sức thỏa mãn mọi yêu cầu của chị.
Nhưng vốn dĩ, chuyện nam nữ kết đôi là dựa vào sức hút của chính mình.
Chỉ bởi con trai của cha mẹ tôi bất tài vô dụng, nên cả nhà bắt chúng tôi phải gánh thay những phần thiếu sót ấy.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Tôi đâu phải cha mẹ anh ta.
Thế mà hôm nay, một thứ tôi không xứng được dùng trong cái nhà đó, lại được một người chẳng hề có máu mủ ruột rà thoải mái tặng cho tôi.
Thì ra, bước ra khỏi căn nhà ấy, bên ngoài đâu có mưa gió gì.
7
Ban đầu, tôi chỉ nhận đơn lẻ qua email.
Dần dần, tôi học cách dùng các nền tảng thương mại như Amazon.
Tài khoản nào có thể đăng ký, tôi đều thử.
Buổi tối tan ca, vừa hay trùng giờ làm việc ban ngày của khách nước ngoài.
Chỉ còn chưa đến một tuần nữa là nhập học.
Tôi tính sơ sơ, tuy chưa nhận được đơn hàng lớn, nhưng cộng gộp cũng gần sáu bảy ngàn.
Tiền ăn hết khoảng sáu trăm.
Ban đầu chị chủ không bao cơm, nhưng quen thân rồi, ngày nào trưa cũng gọi tôi ăn cùng.
Ngại ăn mãi không trả, tôi cũng thỉnh thoảng mua đồ chia lại cho chị.
Người nghèo là thế, ngay cả sự qua lại thiện ý cũng trở thành gánh nặng, chỉ vì mình không có khả năng đáp trả tương xứng.
Gần đến ngày tựu trường, tôi đang nghĩ cách mở lời, làm sao vừa xin nghỉ đi học vừa giữ được việc bán hàng online cho chị.
Không ngờ, trong một bữa cơm, chị bất ngờ hỏi:
“Nhóc, bao giờ quay lại trường?”
Thì ra chị đã sớm đoán được.
Tôi đỏ hoe mắt.
Chị đưa tay lấy khăn giấy chấm nước mắt cho tôi:
“Khóc gì chứ! Còn nhỏ mà. Lớn lên rồi sẽ ổn thôi. Ra trường rồi, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”
“Đủ tiền học phí chưa? Nếu thiếu, chị cho mượn. Sau này em cứ bán hàng online giúp chị, rồi trả dần.”
Nước mắt tôi rơi thẳng xuống màn hình điện thoại.
Trên đó, là tin nhắn mẹ tôi vừa gửi:
“Còn định giận dỗi đến bao giờ? Mau xin lỗi anh chị mày đi! Không thì đừng hòng có một đồng học phí.”
Thì ra, người ngoài huyết thống cũng sẵn sàng chìa tay giúp đỡ.
Còn cái gọi là “người thân”, chỉ biết dùng học phí, sinh hoạt phí, cơm áo gạo tiền để kìm kẹp tôi.
Nghĩ vậy, tôi lập tức chặn số đó.
8
Tôi không vay tiền chị Kim.
Chỉ trong 25 ngày bán quần áo, gộp cả online lẫn offline, tôi kiếm được 6.800.
Chị Kim vui vẻ làm tròn, đưa tôi 7.000.
Trong tài khoản tôi vốn đã có 2.700.
Trừ đi 450 tiền phòng, do thuê ngắn hạn nên chỉ mất thêm 200 tiền đặt cọc – tổng cộng 650.
Cộng thêm tiền ăn hơn 600.
Cuối cùng, tôi còn dư hơn tám ngàn.
Tôi hoàn toàn yên tâm rồi.
Chưa vay được trợ cấp thì cũng mặc kệ, tôi có thể tự nuôi mình học tiếp.
Hơn nữa, chị Kim còn đồng ý cho tôi đi làm thêm cuối tuần, lương ngày 120, cộng hoa hồng 2%.
Tôi có thể sống tiếp, có thể trụ vững.
9
Hai tuần sau khi nhập học, bố gọi điện:
“Con bé này, trong nhà mà còn định giận dỗi đến bao giờ? Con chịu nhún đi, bố bảo anh mày chuyển học phí cho, chứ chẳng lẽ không học nữa à?”
“Tôi không học nổi nữa đâu! Hạn đóng học phí qua rồi!”
“Cái gì?”
“Sao không nói sớm? Giờ phải làm sao? Đã đóng hai năm học phí rồi, giờ coi như vứt đi hết à? Trong đầu mày nghĩ cái gì thế hả?”
“Tôi nghĩ đến báo ân đấy! Tôi có tội! Tôi nào xứng đi học nữa! Tôi mắc nợ các người, mắc nợ con trai các người quá nhiều, có lấy máu tôi ra cũng trả không xong. Tôi còn học nỗi gì! Nhà mình khó khăn thế, nhỡ vợ anh sinh thêm đứa nữa thì sao? Nhỡ cháu tôi học mà thiếu tiền thì sao? Tôi không mau ra kiếm tiền thì lấy gì báo đáp công ơn này?”
“Mày… mày… con gái chết tiệt! Mày tưởng thế thì hại được tao à? Không học thì thôi! Nhà này đâu có nói không nuôi mày, là tự mày bỏ học! Sau này đừng có trách chúng tao!”
Tôi dứt khoát cúp máy, rồi chặn luôn số đó.
Ngồi trên ghế, tôi thở hổn hển.
Có lẽ vì cuối cùng tôi cũng có chỗ dựa, có cảm giác an toàn.
Những cảm xúc bị tôi chèn ép, gạt đi bấy lâu, giờ đồng loạt tràn về.
Tôi không muốn nhịn nữa.
Cũng không muốn tiếp xúc với những cảm xúc độc hại đó nữa.
Cách đơn giản nhất – chính là cắt đứt liên lạc.
Tôi chặn hết tất cả.
Đến lượt chặn chị dâu, tôi nhìn lại đoạn chat trước kia, những lời lẽ thao túng, PUA, khiến tôi gần như bùng nổ.
Tại sao tôi phải nhường nhịn chị ta? Tại sao phải chịu đựng?
Chị ta dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón, dùng đủ mọi cách chèn ép tôi?
Lần đầu tiên, tôi nhắn một tin:
“Tôi thật sự rất ghét chị, thấy chị thật ghê tởm. Tôi mắc nợ chị sao? Ba mươi mấy tuổi đầu mà vẫn trơ trẽn thế à? Ngày nào cũng sai khiến tôi, ngày nào cũng bóc lột công sức miễn phí. Tôi bận bù đầu vì chị mà chị chưa từng nở lấy một nụ cười, lúc nào cũng sầm mặt với tôi. Cái thằng phế vật kia muốn ngủ với chị thì liên quan gì tôi? Tôi cũng phải trả tiền như đi mua dâm chắc? Đồ rác rưởi!”
Gửi xong, tôi lập tức chặn.
Sau đó, tôi lôi luôn cái tên anh trai ra, nhắn thêm một câu:
“Đồ phế vật tái sinh từ loài hút máu, đến vợ cũng không tự cưới nổi, chỉ biết hút máu bố mẹ ngu muội. Ngay cả em gái đi học cũng không tha. Báo ân cái con khỉ! Thứ đàn ông mặt dày vô liêm sỉ, ăn bám còn không bằng ăn mày – ít ra ăn mày còn biết cúi đầu xin. Tôi đi rồi, xem anh còn hút được ai, đồ bỏ đi!”
Chửi xong, tôi lại kéo vào danh sách chặn.
Ngày hôm đó, điện thoại tôi gần như bị những số lạ gọi đến từ quê nhà nổ tung.
Nhưng gọi đến số nào, tôi chặn số đó.
Tay tôi còn run, nhưng trong lòng lại hưng phấn đến lạ.
Nhìn dãy số gọi liên tục hiện trên màn hình, tôi có thể hình dung ra cảnh họ ở đầu dây bên kia tức đến phát điên, mà ngực tôi bấy lâu bị đè nén, giờ phút này như được xả ra hết thảy.
Nước mắt rơi xuống, tôi lau khô đi, rồi bước lên chuyến xe buýt đến cửa hàng của chị Kim.
Hôm nay tôi phải quay thêm nhiều video, nhiều tư liệu hơn.
Tôi phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com