Chương 2

  1. Home
  2. Trần Nhà Bố Mẹ Chồng Rơi Xuống Tám Ngàn Vạn
  3. Chương 2
Prev
Next

05.

“Xin lỗi nhé! Hôm nay là cuối tuần, đường tắc quá. Mẹ thế nào rồi?”

Nửa tiếng sau, tôi mới hớt hải chạy đến bệnh viện. Lúc này, Tống Minh đã đợi đến phát cáu.

“Cuối cùng em cũng tới. Bác sĩ bảo mẹ bị gãy xương nhiều chỗ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, đang được phẫu thuật. Tiền viện phí anh đã thanh toán rồi, em ở lại trông chừng, anh đi trước.”

Dứt lời, hắn mặt lạnh lùng xoay người rời khỏi bệnh viện.

Dáng vẻ vội vã đến mức không thể chờ thêm giây nào nữa—hắn chỉ muốn lao về chia tiền ngay lập tức.

Tôi chẳng có việc gì làm nên mở camera giám sát lên xem.

Khoảng hai mươi phút sau, Tống Minh đã có mặt ở nhà.

“Cảm giác như thiếu đi rất nhiều… Ba, ba không giấu bớt chứ?”

Vừa nhìn đống tiền trên sàn, hắn lập tức nhíu mày nghi ngờ.

“Làm sao có chuyện đó? Ba ngồi đây đợi con về, thậm chí còn chưa động đến!”

Tống Văn Khiêm diễn xuất không tệ, ra vẻ vô tội, nhún vai đầy thản nhiên.

“Thật chứ?”

Tống Minh vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng không có bằng chứng, nên đành im lặng.

Đúng lúc này, hắn sực nhớ đến camera giám sát trên trần nhà.

Hắn lập tức lấy điện thoại ra, mở ứng dụng xem lại đoạn ghi hình.

Nhìn thấy động tác của hắn, Tống Văn Khiêm hoảng hốt.

Không kịp nghĩ ngợi, ông ta lao tới, giật mạnh điện thoại từ tay Tống Minh, đập mạnh xuống sàn!

Chưa đủ, ông ta nhấc chân lên giẫm tiếp, nghiền nát nó thành từng mảnh.

“Tao là cha mày đấy! Vậy mà mày cũng dám nghi ngờ tao sao?”

Ông ta gào lên đầy phẫn nộ, nhưng hành vi thì đã lộ rõ sơ hở.

“Ba nghĩ đập vỡ điện thoại là xong à?”

Tống Minh cười lạnh, rút ra một chiếc điện thoại khác—của mẹ hắn.

Hắn mở ứng dụng giám sát trên đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn trợn mắt đầy kinh ngạc.

Trên màn hình hoàn toàn trống trơn.

Không có gì cả.

“Cái quái gì vậy? Sao video lại biến mất?! Sao chẳng thấy gì hết?!” Hắn tức giận gào lên.

“Chắc lúc trước Gia Gia mua phải hàng dỏm, đồ rẻ tiền nên bị lỗi thôi. Không thấy gì cũng tốt, không thấy nghĩa là nó cũng không biết gì hết.”

Tống Văn Khiêm chột dạ, đưa tay sờ mũi, lòng thầm may mắn vì tình cờ gặp lỗi camera.

“Nhưng mà… nếu Gia Gia đã xem được thì sao?”

Tống Minh đột nhiên thấp giọng hỏi, ánh mắt hiện lên chút kiêng dè.

“Vậy thì con phải dò xét nó đi. Nếu nó đã nhìn thấy rồi…”

Giọng Tống Văn Khiêm trầm xuống, sát khí hiện rõ.

“Thì không thể giữ lại nó nữa.”

Không thể để tôi nhìn thấy căn phòng đầy tiền này.

Không thể giữ lại bất cứ chứng cứ nào.

Nói dứt lời, Tống Văn Khiêm cầm lên một chiếc búa sắt to dùng để sửa nhà.

Ông ta vung tay, mạnh mẽ giáng xuống chiếc camera giám sát tôi từng bỏ tiền mua.

“Rầm!”

Màn hình trước mắt tôi tối sầm.

Mọi thứ sau đó, tôi không còn nhìn thấy nữa.

06.

Để tránh Tống Minh nghi ngờ tôi đã xem camera giám sát, tôi lập tức xóa ứng dụng theo dõi khỏi điện thoại.

Hai tiếng sau, Tống Minh quay lại bệnh viện.

Chắc hẳn hắn và Tống Văn Khiêm cuối cùng cũng đã chia xong đống tiền kia.

Lúc này, Giang Thụy Lan đã hoàn thành ca phẫu thuật, do tác dụng thuốc mê chưa hết nên bà ta vẫn đang mê man trên giường bệnh.

Tôi ngồi cạnh giả vờ không biết gì, cúi đầu chơi Vương Giả Vinh Diệu trên điện thoại.

Tống Minh liếc nhìn mẹ hắn đang hôn mê, rồi lại nhìn sang tôi.

Thấy tôi chỉ lo chơi game, hắn vẫn không yên tâm, dò xét hỏi:

“Cả sáng nay em chỉ chơi game thôi à?”

Tôi lập tức bày ra vẻ mặt có chút áy náy, gật đầu nhỏ giọng đáp:

“Mẹ phẫu thuật, em cũng chẳng có việc gì làm nên chơi chút cho đỡ buồn. Lúc nãy y tá còn mắng em, bảo em không quan tâm bệnh nhân. Anh đừng có trách nữa có được không?”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Minh dịu đi không ít, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác:

“Đúng rồi, hôm nay em có xem camera giám sát nhà ba mẹ anh không? Điện thoại anh hỏng rồi, không mở lên xem được.”

Tôi thản nhiên đưa điện thoại của mình cho hắn:

“Vậy anh tải lại đi. Mấy hôm trước em lỡ tay xóa mất, nghĩ nhà đó không phải của mình nên cũng không cài lại nữa.”

Giọng điệu tôi bình tĩnh, không có chút sơ hở nào.

Tống Minh kiểm tra kỹ càng, xác nhận rằng điện thoại tôi không có ứng dụng theo dõi kia, mới miễn cưỡng trả lại.

Sau đó, hắn giả vờ vô tình hỏi một câu khác đầy ẩn ý:

“Vợ à, anh chỉ hỏi thử thôi… Nếu như, anh nói là nếu như, anh muốn ly hôn… Em có chịu tay trắng rời đi không?”

Tôi lập tức lắc đầu.

Một câu trả lời quá dễ chịu sẽ càng khiến hắn nghi ngờ hơn.

Thay vào đó, tôi nhíu mày, lớn tiếng mắng:

“Anh bị điên à?! Anh muốn ly hôn thì mắc gì tôi phải tay trắng rời đi? Nếu thật sự có ngày đó, ít nhất cũng phải trả lại tôi hai mươi vạn mà ba tôi từng cho ba mẹ anh mượn để mua nhà chứ! Anh định ăn bám hả?!”

Nghe tôi chỉ đòi lại đúng hai mươi vạn, sắc mặt Tống Minh cuối cùng cũng giãn ra.

Hai mươi vạn từng là con số lớn với hắn, nhưng giờ với hắn chỉ như muối bỏ biển.

So với việc giết tôi để diệt khẩu, bỏ ra hai mươi vạn để đuổi tôi đi rõ ràng là phương án “kinh tế” hơn.

Hắn bật cười:

“Vợ à, em đừng nóng, anh chỉ nói chơi thôi.”

Tôi ra vẻ hiểu chuyện, gật đầu đầy thông cảm.

Ngay sau đó, như thể chợt nhớ ra điều gì, tôi cố tình nhắc đến Tống Văn Khiêm:

“Ơ, mẹ bị thương nặng thế này, sao ba anh không đến bệnh viện? Không lẽ ông ấy có ‘nhà nhỏ’ bên ngoài, đang hẹn hò với tiểu tam à?”

Có “nhà nhỏ” ư?

Hay là đang cất giấu tiền?

Vừa nghe vậy, Tống Minh lập tức mất kiên nhẫn.

Hắn biết mình cần phải làm gì.

07.

Vài tiếng sau, Giang Thụy Lan cuối cùng cũng tỉnh lại.

Do thuốc tê và thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng, bà ta tạm thời chưa cảm nhận được cơn đau.

Nhưng ngay khoảnh khắc mở mắt, nhận ra tay trái của mình đã không còn, nỗi sợ hãi lập tức bao trùm toàn thân.

“Tay tôi… tay tôi đâu rồi?!”

Bà ta hoảng loạn gào lên, ánh mắt ngập tràn thù hận khi nhìn về phía tôi.

“Là cô làm đúng không?! Tôi chỉ bị gãy xương thôi, sao có thể bị cắt tay?!”

Tôi hờ hững đáp, nét mặt chẳng chút liên quan:

“Không liên quan đến tôi. Lúc tôi đến bệnh viện, bà đã vào phòng phẫu thuật rồi. Là Tống Minh ký giấy, bác sĩ bảo tay trái của bà bị gãy vụn nghiêm trọng, buộc phải cắt bỏ.”

Đây là sự thật.

Người khiến bà ta rơi vào tình cảnh này… vốn dĩ không phải tôi.

“Sao có thể bị gãy vụn? Rõ ràng tôi chỉ bị—”

Giang Thụy Lan đột ngột ngậm miệng.

Bà ta sợ tôi biết về số tiền kia.

Tôi nhướn mày, ra vẻ tò mò:

“Bị gì cơ? Tống Minh nói bà vừa đi vừa xem điện thoại nên trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Nhân viên y tế tìm thấy bà bất tỉnh ngay giữa lối cầu thang, có đúng không?”

“Giữa lối cầu thang?!”

Giang Thụy Lan ngây người, rồi ngay lập tức hiểu ra.

Là hai cha con Tống Văn Khiêm và Tống Minh!

Bọn họ sợ có người nghi ngờ nguyên nhân chấn thương của bà ta, nên cố tình đẩy bà ta xuống cầu thang để hợp thức hóa vết thương.

Chính vì thế mà cánh tay vốn có thể giữ lại của bà ta, lại bị thương đến mức gãy vụn—không thể cứu chữa, buộc phải cắt bỏ!

Không chỉ vậy… có khi bọn họ còn thực sự muốn giết người diệt khẩu!

Một là chồng.

Một là con trai.

Nghĩ đến điều này, toàn thân Giang Thụy Lan run lên vì căm hận.

Bà ta mất đi một cánh tay, trở thành người tàn phế—tất cả đều nhờ vào chính những người thân cận nhất.

“Bọn chúng đâu?!”

Giọng bà ta run rẩy, nhưng vẫn không giấu được sự phẫn nộ tột độ.

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Ba chồng chưa từng đến bệnh viện, không biết bận gì ở nhà. Tống Minh ghé qua hai lần, nhưng cũng vội vã rời đi.”

“Hai con súc sinh này!!!”

Giang Thụy Lan nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta có thể đoán ra bọn chúng đã chia tiền xong rồi.

Mà bản thân bà ta thì sao?

Bị thương thê thảm, chịu bao đau đớn, nhưng cuối cùng chẳng nhận được gì.

Bất công như vậy—dựa vào cái gì chứ?!

08.

Sau khi dặn dò hộ lý chăm sóc Giang Thụy Lan, tôi vừa rời khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại từ Tống Minh.

Giọng hắn nghe rất bình tĩnh, không để lộ chút manh mối nào:

“Vợ à, anh với ba có chuyện cần bàn. Tối nay em đừng về nhà, tìm khách sạn gần bệnh viện mà nghỉ, tiện trông mẹ luôn.”

Tôi giả vờ hiểu chuyện, dịu giọng đáp:

“Được thôi. Nhưng nhớ đừng cãi vã nhé. Ba bị cao huyết áp, không thể để ông kích động quá mức.”

Tống Minh không trả lời, chỉ bực bội cúp máy ngay lập tức.

“Chiến tranh lạnh” của hắn… bắt đầu rồi.

Tôi không quay về, nhưng thực sự muốn hóng xem nhà họ có bao nhiêu náo nhiệt, bèn nhắn tin hỏi cô em hàng xóm ở tầng trên:

【Thuần Thuần, hình như chồng chị và ba chồng đang cãi nhau, em có nghe thấy gì không?】

Chẳng bao lâu sau, cô ấy nhắn lại:

【Cãi nhau nãy giờ rồi, cứ tiền với tiền thôi. Nghe không rõ lắm, nhưng khá ầm ĩ đấy. Chị có muốn về xem không?】

Xem ra Tống Minh ngày càng nghi ngờ Tống Văn Khiêm đã giấu tiền.

Chỉ cần gieo mầm nghi ngờ, thì trong những ngày tới, cãi vã sẽ không bao giờ dứt.

Mỗi nửa tiếng, Thuần Thuần đều nhắn tin cập nhật tình hình cho tôi.

Khoảng hai, ba lần sau, cô ấy báo rằng:

【Cuối cùng cũng im lặng rồi, không còn tiếng cãi nhau hay đồ đạc vỡ nữa.】

Nhưng Thuần Thuần không thể giúp tôi theo dõi hai cha con này suốt 24 giờ.

Vì sự an toàn của mình, tôi lập tức nhờ bạn tìm giúp một thám tử tư để giám sát Tống Văn Khiêm—người đang cầm nhiều tiền nhất, cũng là tâm điểm của cuộc tranh chấp.

Còn Tống Minh…

Hắn có ít tiền hơn, tạm thời không phải nhân vật trung tâm của cuộc chiến, nên tôi không cần để mắt đến hắn ngay lúc này.

Sau đêm hôm đó, Tống Minh bắt đầu cố tình xa lánh tôi, tránh né tôi một cách lộ liễu.

Ngay cả Giang Thụy Lan cũng nhận ra điều đó.

Nhưng thay vì khuyên bảo con trai, bà ta lại cố tình khiêu khích tôi:

“Con trai tôi chán ghét cô rồi, không cần cô nữa! Nó cao ráo, đẹp trai, muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Cô cứ chờ mà khóc đi!”

Tôi bật cười lạnh lùng, không chút nao núng mà đáp trả ngay:

“Thật sao? Nhưng tôi lại thấy ba chồng nhã nhặn, lịch lãm, chắc cũng khá đắt giá trên thị trường hẹn hò đấy. Bà nên lo lắng cho chính mình trước đi!”

Nụ cười trên mặt Giang Thụy Lan lập tức đông cứng.

Bà ta chợt nhớ đến chuyện Tống Văn Khiêm đang nắm trong tay một khoản tiền lớn.

Nếu hắn thực sự có ý định tìm người phụ nữ khác…

Thì bà ta mới chính là người sắp bị đá ra khỏi cuộc chơi.

09.

Năm ngày sau, Tống Minh đề nghị ly hôn.

Hắn diễn rất đạt, bày ra vẻ mặt mệt mỏi, thở dài nói với tôi:

“Vợ à, dạo này công ty chuẩn bị cắt giảm nhân sự, anh chịu áp lực quá lớn, thật sự không thể lo nổi cho gia đình nữa. Hơn nữa, nghĩ đến việc sau này nuôi con tốn bao nhiêu tiền, anh lại thấy phiền lòng. Anh không muốn có con đâu… Nhưng anh biết em muốn, nên anh không ép em phải chấp nhận sống không con cái. Thôi thì… chúng ta ly hôn đi!”

Tôi biết rõ mục đích của hắn, nhưng để tránh làm hắn nghi ngờ, tôi lập tức diễn theo.

Trước tiên, tôi bật khóc thảm thiết, rồi lại ôm chặt lấy hắn, tha thiết cầu xin:

“Em không cần con, em chỉ cần anh thôi có được không? Em không muốn rời xa anh!”

Tống Minh thở dài như thể hắn mới là người khổ sở nhất trên đời:

“Em chỉ là tạm thời chấp nhận thôi, nhưng trong lòng vẫn muốn có con. Đừng như vậy nữa, chúng ta hãy chia tay trong hòa bình đi. Số tiền hai mươi vạn ba mẹ em từng cho ba mẹ anh mượn, anh sẽ chuyển khoản lại ngay. Từ nay về sau, đường ai nấy đi.”

Tôi im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu:

“Được.”

Thấy tôi đồng ý, Tống Minh ra vẻ đau lòng, ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm bên tai:

“Vợ à, xin lỗi em… Em xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh chỉ là một kẻ vô dụng.”

Hắn cố gắng tạo ra hình tượng một người đàn ông bất đắc dĩ phải rời xa vợ, cứ như thể hắn thực sự đau khổ lắm vậy.

Nhưng tôi cũng chẳng hề kém cạnh.

Tôi khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, từng chữ như đứt quãng:

“Sau khi rời xa em… xin anh hãy ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, cũng đừng làm việc quá sức… Em sẽ mãi mãi đợi anh quay về bên em.”

Mười phút sau, Tống Minh chuyển khoản hai mươi vạn cho tôi.

Có lẽ vì thấy tôi khóc thảm thương, làm thỏa mãn cái tôi đàn ông của hắn, hắn còn chuyển thêm năm vạn, coi như bồi thường vì mới cưới hai tháng đã đề nghị ly hôn.

Tôi lắc đầu từ chối:

“Năm vạn này anh cứ giữ lại đi. Mua gì ngon mà ăn, đi du lịch đâu đó, cũng đừng đau buồn quá.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Madara Info

Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress

For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com

All Genres
  • action (6)
  • adventure (6)
  • Bách Hợp (3)
  • Báo Thù (344)
  • BE (5)
  • boys (6)
  • chinese (6)
  • Chữa Lành (101)
  • Cổ Đại (661)
  • Cung Đấu (86)
  • Cưới trước yêu sau (14)
  • Cứu Rỗi (46)
  • Đam Mỹ (39)
  • Đề cử (1)
  • Điền Văn (14)
  • Đô Thị (6)
  • Đọc Tâm (5)
  • drama (6)
  • ecchi (6)
  • fighting (6)
  • fun (6)
  • Gia Đấu (43)
  • girl (6)
  • Hài Hước (130)
  • Hào Môn (39)
  • HE (446)
  • Hệ Thống (72)
  • Hiện Đại (1801)
  • Hoán Đổi Thân Xác (2)
  • Hoàng Cung (48)
  • horrow (6)
  • Huyền Huyễn (60)
  • Kinh Dị (122)
  • Linh Dị (134)
  • manhwa (6)
  • Mạt Thế (3)
  • Ngôn Tình (792)
  • Ngọt Sủng (303)
  • Ngược (56)
  • Ngược Tâm (76)
  • Nhân Thú (9)
  • Nữ Cường (437)
  • Sắc (1)
  • Sảng Văn (175)
  • SE (5)
  • Showbiz (7)
  • Sinh Tồn (3)
  • Sủng (2)
  • Thanh Xuân Vườn Trường (42)
  • Thế Thân (3)
  • Thiên Kim (34)
  • Tiên Hiệp (8)
  • Tình Cảm (337)
  • Tình Cảm Gia Đình (157)
  • Tội Phạm (5)
  • Tổng Tài (19)
  • Trọng Sinh (310)
  • Tu Tiên (12)
  • Vả Mặt (526)
  • Xuyên Không (64)
  • Xuyên Sách (25)
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Review
  • Liên hệ

Madara WordPress Theme by Mangabooth.com

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyện Mới Hay