Truyện Mới Hay
  • Tổng quan
  • All Series
  • Blog
  • About Us
Advanced
Sign in Sign up
  • Tổng quan
  • All Series
  • Blog
  • About Us
  • ROMANCE
  • COMEDY
Sign in Sign up
Prev
Novel Info

Trọng Sinh Về Thập Niên 80, Tôi Mang Thai Và Gả Cho Đại Lão Quân Khu - Chương 4

  1. Home
  2. Trọng Sinh Về Thập Niên 80, Tôi Mang Thai Và Gả Cho Đại Lão Quân Khu
  3. Chương 4
Prev
Novel Info

7

Không nói một lời, hắn lao tới, vung tay định tát!

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, tôi đã kịp bóp lấy huyệt cổ tay, ấn mạnh xuống.

“A–!”

Cơn đau khiến mặt Lý Khâm tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.

Đùa chắc.

Không biết sinh viên y khoa chúng tôi khổ thế nào à? Lúc học, giáo sư còn mong bọn tôi đủ sức vác cả… một con bò.

“Giang Hoài An, ra tay với trẻ con, cô thật hèn hạ! Trước đây sao tôi không nhìn ra cô độc ác thế này. Xem ra vẫn phải lạnh nhạt với cô thêm một thời gian, nếu không–” Lý Khâm còn chưa dứt lời lải nhải.

Tôi chịu hết nổi, quát lớn:

“Câm miệng! Mau đưa đến bệnh viện!”

Trong lúc bác sĩ đang cấp cứu, tôi chưa kịp rời đi thì bị Đường Di Như vừa khóc vừa níu tay đòi một lời giải thích.

Chẳng bao lâu, mẹ và em gái Lý Khâm cũng xông vào.

“Ôi chao, cháu ngoan của bà ơi! Bà đau lòng chết mất thôi…”

Lý Ái Na trừng tôi đầy căm hận.

Lý Khâm thì ôm lấy Đường Di Như đang sụt sùi, dịu giọng an ủi.

Đường Di Như ngước nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, rồi lập tức rúc vào ngực Lý Khâm.

Sắc mặt hắn lạnh hẳn, ra lệnh:

“Giang Hoài An, xin lỗi!”

Tôi chẳng buồn để ý đến đôi nam nữ điên loạn này, đứng dậy định bỏ đi.

Nhưng Lý Khâm lại chộp lấy tay tôi kéo lại.

Giữa lúc giằng co, một giọng nói nghi hoặc vang lên từ phía sau:

“Giám đốc Giang, chị làm gì ở đây thế? Khoa vẫn đang đợi chị họp.”

Tôi quay lại, thấy mấy thực tập sinh mới vào — trong đó có Tiểu Dương — vừa bước tới.

Tôi lập tức bảo họ tách tôi khỏi đám người nhà họ Lý đang lên cơn, rồi nhân cơ hội thoát đi.

Sau lưng truyền đến giọng Lý Khâm đầy ngờ vực:

“Mấy người vừa gọi cô ấy là gì? Giám đốc Giang?”

Vài thực tập sinh nhiệt tình đáp ngay:

“Đúng rồi. Giám đốc Giang vừa được điều từ Bắc Thị về, là học trò xuất sắc của Đại học Y Bắc Thị, cũng là môn đệ cuối cùng mà giáo sư Trình yêu quý nhất.”

Chiều tan ca, tôi vừa ra khỏi bệnh viện thì bắt gặp Lý Khâm đang ngồi chờ trước cổng.

“Giang Hoài An, hóa ra cô cũng trọng sinh.”

Không trách được Lý Khâm chắc chắn như vậy.

Kiếp trước, khi tôi cùng chị Cao leo núi, chẳng may bị đá nhọn rạch vào mắt cá.

Một nữ bác sĩ trẻ đã giúp tôi rửa vết thương, khâu lại.

Động tác nhanh nhẹn, khéo léo của cô ấy khiến tôi say mê đến mức về nhà suốt mấy tháng liền đều lén luyện tập.

Thì ra, ngoài việc may vá, cây kim nhỏ bé ấy còn có một “sân khấu” mê hoặc đến thế.

Khi biết tôi thích thú với y học, Lý Khâm chỉ khinh miệt:

“Nếu cô mà làm được bác sĩ thì lợn nhà tôi cũng biết leo cây.”

…

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Tôi đã làm bác sĩ rồi, không biết lợn nhà anh giờ có biết leo cây chưa, ông Lý?”

Mặt Lý Khâm hơi đỏ, nhưng vẫn mở miệng chỉ trích:

“Giang Hoài An, rõ ràng cô đã trọng sinh từ lâu, sao không đến tìm tôi?

Cô biết tôi sắp gặp chị Cao, cũng biết chị ấy chỉ thích quần áo do cô may.

Cô cố tình muốn tôi khó xử, muốn tôi phải cầu xin cô đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi làm thế này cũng vì tương lai của chúng ta.

Chẳng lẽ cô không muốn sớm sống lại cuộc đời phu nhân quyền quý như kiếp trước?

Mau nghỉ việc ở bệnh viện, về lo may đồ và tiện thể chăm sóc mẹ tôi. Cô làm bác sĩ mấy năm rồi, chắc chăm người già cũng nhiều kinh nghiệm hơn, thế cũng tốt.”

Tôi thật sự ngán tận cổ bộ mặt tự cho mình là đúng của hắn.

Kiếp trước, tôi chỉ biết hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, giờ mới thấy hắn còn tự luyến đến mức buồn nôn.

Lúc này, đồng nghiệp quen mặt lần lượt tan ca, từng nhóm nhỏ đi ngang qua, tò mò nhìn tôi và Lý Khâm đứng ở cổng.

Hắn hớn hở định bước lại nắm tay tôi, dáng vẻ vô cùng chắc mẩm.

Tôi lạnh mặt, gạt phắt bàn tay hắn ra:

“Anh mà bước thêm một bước, tôi sẽ gọi bảo vệ. Đây là bệnh viện thuộc quân khu, một nhân viên an ninh ở đây đủ sức hạ gục anh ba lần chỉ bằng một tay.

Và này, đừng tự luyến nữa. Tôi đã kết hôn rồi.”

Lý Khâm sững sờ:

“Không thể nào.”

Hắn bật cười khinh:

“Trừ tôi ra, cô không thể lấy ai khác.”

Tôi: “Tôi thế nào…”

“Cô ấy lấy tôi rồi. Tôi là người bạn đời hợp pháp, được Luật Hôn nhân của quốc gia công nhận. Anh có ý kiến? Anh là cái thá gì?!”

Tôi vui mừng ngoảnh lại.

Tư Đình sải bước tới, nắm chặt tay tôi, đan mười ngón vào nhau.

Không màng xung quanh còn bao nhiêu ánh mắt, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc dâng tràn:

“Không phải anh nói mai mới về sao?”

Anh cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Nhớ em… nên anh chạy suốt đêm về đây.”

Hôm đó, Lý Khâm hậm hực đuổi theo phía sau, nhưng bị vệ sĩ của Tư Đình khống chế, giữ cách xa cả chục mét.

Tôi chỉ nghe hắn gào khản cổ:

“Giang Hoài An, cô chỉ có thể gả cho tôi, chỉ có thể là của tôi!”

8

Tư Đình khẽ vuốt ve ngón tay tôi, cười nhạt:

“Mơ tưởng!”

Nhỏ xa cách bằng cả trăm cuộc ân ái, tái ngộ lại càng như vợ chồng mới cưới.

Mỗi lần như vậy, tôi đều nghĩ… đường đường là một sinh viên y khoa, nếu chết vì kiệt sức trên giường, chắc là mất mặt lắm.

Nhưng Tư Đình thì lúc nào cũng ung dung kéo chăn đắp lại cho tôi:

“Vợ à, em nghĩ nhiều quá rồi. Thầy em còn nói, trong tất cả học trò của ông, em là người chịu khổ giỏi nhất, thể lực hạng nhất đấy.”

…

Sau đó hai tháng, tôi chủ động xin điều sang phân viện để học tập và tham gia giảng dạy.

Khi quay lại Thâm Thị, đã là cuối thu.

Nghe đồng nghiệp kể, có một gã đàn ông kỳ lạ ngày nào cũng đứng chờ trước cổng bệnh viện, bất kể mưa nắng.

Hắn đi theo đúng giờ làm, giờ tan ca của nhân viên y tế, chẳng bỏ sót ngày nào.

Tiểu Dương, thực tập sinh, còn kể sinh động:

“Ban đầu bảo vệ tưởng hắn là biến thái, nhưng rồi thấy hắn chỉ đứng ngây ra như đợi ai, nên cũng mặc kệ.

Giám đốc Giang, chị không thấy đâu, một gã đàn ông cao to đẹp trai, tự dưng lại bật khóc, nhìn mà rợn hết da gà.”

Vừa hôm trước nghe xong, hôm sau tôi đã bị Lý Khâm chặn ngay trước cổng bệnh viện.

Thấy bảo vệ căng thẳng, tôi liền xua tay ra hiệu không sao.

“Hoài An, là tôi sai rồi, tôi quá tự mãn. Tôi biết lỗi rồi, em quay lại bên tôi nhé.” — Lý Khâm vội vàng nói, sợ tôi bảo người đuổi hắn đi.

Hắn kích động đến mức rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói:

“Kiếp trước chúng ta làm vợ chồng bao nhiêu năm, còn có một đứa con trai. Em phải gả cho tôi, chúng ta đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi. Em rời bỏ hắn đi, tôi không chê gì hết, tôi sẽ cưới em.”

Tôi bình thản nhìn hắn, vừa thản nhiên vừa mất kiên nhẫn:

“Lý Khâm, sau khi anh bỏ trốn trong ngày cưới, tôi mừng vô cùng. Trọng sinh về đây, điều tôi sợ nhất là mình đã gả cho anh, nên nhân lúc anh chạy trốn, tôi lập tức lên thành phố lấy lại hồ sơ đăng ký kết hôn.”

Lý Khâm ngẩn người.

Tôi tiếp tục:

“Tôi và chồng tôi đã kết hôn từ lâu, chúng tôi có một cô con gái rất đáng yêu. Con bé ngoan ngoãn, không phải khúm núm lấy lòng bố hay bà nội, vì cả nhà đều yêu thương nó đến tận xương tủy.”

Nghĩ lại kiếp trước, khóe miệng Lý Khâm khẽ giật, không nói nên lời.

Mắt hắn đỏ lên:

“Hoài An, tôi biết sai rồi. Tôi chỉ định để em ‘nguội’ vài năm, chứ không định bỏ em.

Mỗi năm tôi đều viết một lá thư cho em, nhưng vừa rồi mới biết Di Như lén lấy về. Em xem, đâu phải lỗi của tôi.

Cho tôi thêm một cơ hội đi… Em nghĩ đến con trai chúng ta đi, nó giống tôi như đúc, lại xuất sắc như thế.”

“Xin em đấy Hoài An, tôi thật sự biết sai rồi.”

Tôi đã chán ghét đến tận cùng kiểu bám dai như đỉa của Lý Khâm, nhưng nhớ lời hứa với Tư Đình, tôi cố nhẫn nhịn.

Bằng không, Tư Đình đã nói, anh thà bị kỷ luật cũng sẽ dẹp gọn “cái đuôi dai dẳng” này.

Tôi lật trần từng toan tính của hắn:

“Lý Khâm, anh chẳng qua là tiếc cái ‘giá trị sử dụng’ của tôi — vừa biết lo toan gia đình, vừa giúp anh mở rộng quan hệ trong sự nghiệp.

Anh chỉ nhận ra bạch nguyệt quang trong lòng, khi có được rồi, cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Không ai đem lại cho anh nhiều lợi ích khi làm vợ như Giang Hoài An cả.

Nghĩ đến đứa con trai giống hệt anh, tôi càng mừng là mình đã dứt bỏ. Tôi thật sự lạnh lòng với nó, bởi nó giống anh đến từng nét — ích kỷ, lạnh lùng, vụ lợi, lúc nào cũng muốn cả thế giới phải nhường đường cho mình.

Anh biết lỗi hay không, với tôi chẳng còn quan trọng. Kiếp trước, tôi đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người mẹ, một nàng dâu, nhưng bước chân vào nhà họ Lý thực sự là điều kinh tởm nhất!

Anh không biết, mỗi ngày mỗi đêm tôi đều hối hận!

Đến cuối cùng, chỉ cần nhìn thấy mặt anh, tôi đã thấy ghê tởm — kể cả bây giờ.”

Lý Khâm dường như không thể chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, mặt đầy vẻ không tin nổi, lẩm bẩm:

“Sao… có thể…”

Tôi quay đi với vẻ khinh bỉ, không thèm nhìn hắn thêm một lần:

“Lý Khâm, suốt quãng đời còn lại đừng để tôi thấy mặt anh nữa. Anh chắc chắn không muốn nếm thử cách chồng tôi đối xử với kẻ thù đâu.”

Lý Khâm dẫn cả gia đình hắn biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.

Tư Đình ghen ra mặt, hậm hực hỏi:

“Em có phải là tiếc anh không được đánh hắn không?”

Tôi lườm anh một cái:

“Ngốc ạ, hắn còn chẳng bằng một sợi tóc của anh. Vì hắn mà làm anh ảnh hưởng tiền đồ thì không đáng chút nào.”

Người nào đó dễ dỗ, lập tức ngoan ngoãn như con sư tử được vuốt lông.

Về sau, tôi vẫn cố ý làm quen với chị Cao.

Nhưng tất nhiên không phải để tặng quần áo.

Kiếp trước, chị mắc bệnh hen suyễn nặng, có lần đi công tác suýt mất mạng.

9

Lần này, tôi đặc biệt nhắc chị chú ý.

Chị rất cảm động, cảm ơn tôi mãi không thôi.

Trong lúc trò chuyện, chị kể một chuyện vui.

Rằng vài năm trước, có một cấp dưới mỗi lần gặp, bất kể dịp gì, đều tặng chị mấy bộ quần áo xa xỉ, kiểu dáng chạy theo mốt.

Quá phô trương, lại không hợp gu, khiến chị bực không chịu nổi.

Cuối cùng chị phải điều anh ta ra khỏi bộ phận trung tâm để “mắt không thấy, lòng không phiền”.

Sau đó, nghe nói anh ta bỏ ra kinh doanh — ở Thâm Thị, nơi đầu tiên được mở cửa cải cách, chuyện này vốn dĩ chẳng có gì lạ.

Nhưng hắn vay nặng lãi để lấy vốn, lại đầu tư vào vài dự án chẳng có điểm sáng, không ai ủng hộ, tất nhiên là không trụ nổi.

Rốt cuộc, mất sạch tiền.

Tình nhân để lại cho hắn một bức thư, dắt con bỏ đi.

Trong thư viết, đứa con mà hắn nuôi mấy năm không phải con ruột hắn, mà là kết tinh tình yêu của cô ta và mối tình đầu.

Giờ, cha ruột của đứa bé đã quay lại, và người cô ta thực sự yêu vẫn là mối tình đầu ấy.

Cô ta cảm ơn hắn vì đã từng rộng lượng chấp nhận mình, tin rằng hắn cũng sẽ hiểu chuyện mình mang theo số tiền còn lại.

Dù sao, cô ta còn phải nuôi con, mà đứa bé từng gọi hắn vài tiếng “bố”.

Người mẹ già nghe tin đứa cháu mình yêu thương mấy năm trời là con nhà khác, tức đến phát đột quỵ, vào viện rồi mất sau đó không lâu.

Người đàn ông mất hồn ấy, ôm vài bức thư, ngồi bên bờ biển sóng vỗ cuồn cuộn, không biết nghĩ gì…

Rồi từ đó, chẳng ai còn gặp lại hắn nữa.

Tôi nghe xong cũng bỏ ngoài tai, coi như một câu chuyện đâu đâu chẳng hiếm gặp.

Những năm sau đó, Tư Đình nhớ con gái, mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông đều tìm cách “dụ” con sang đây ở thêm vài hôm.

Bố mẹ chồng và ba mẹ tôi thì rất khó chịu với kiểu tranh giành này.

Có lần, tôi khéo léo hỏi anh có muốn sinh thêm một đứa nữa không.

Tư Đình ôm tôi, cười từ chối:

“Chúng ta đã nói rồi, dù trai hay gái cũng chỉ sinh một đứa. Con sẽ có trọn vẹn tình yêu của cả hai chúng ta.

Hoài An, ngoài em ra, anh chỉ có thể yêu thêm một người nữa thôi. Nhiều hơn nữa… anh không chia nổi tình cảm của mình.”

Về sau…

Chúng tôi nắm tay nhau đi hết một đời, cùng nhau bạc đầu.

Anh giữ yên bờ cõi, tôi cứu người nơi tuyến đầu.

Năm tám mươi hai tuổi, Tư Đình ra đi bình yên trong vòng tay tôi, bên con cháu quây quần.

Khi sắp xếp lại di vật của anh, tôi tìm thấy trong một cuốn sách anh quý nhất tấm ảnh cưới của chúng tôi.

Hai con người non trẻ nép sát vào nhau, vừa ngọt ngào vừa hơi xa lạ.

Mặt sau bức ảnh, nét chữ mạnh mẽ hằn sâu trên giấy:

Hoài An, tình yêu vĩnh viễn của anh.

-Hết-

Prev
Novel Info
Madara Info

Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress

For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com

Comments for chapter "Chương 4"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

All Genres
  • action (0)
  • adventure (0)
  • Bách Hợp (3)
  • Báo Thù (344)
  • BE (7)
  • boys (0)
  • chinese (0)
  • Chữa Lành (127)
  • Cổ Đại (1328)
  • Cung Đấu (87)
  • Cung đấu (67)
  • Cưới trước yêu sau (23)
  • Cứu Rỗi (55)
  • Đại Nữ Chủ (96)
  • Đam Mỹ (39)
  • Đề cử (1)
  • Dị Giới (2)
  • Điền Văn (14)
  • Đô Thị (7)
  • Đọc Tâm (5)
  • drama (1)
  • ecchi (0)
  • fighting (0)
  • fun (0)
  • Gia Đấu (43)
  • Gia đình (24)
  • girl (0)
  • Hài Hước (218)
  • Hành trình trưởng thành (4)
  • Hào Môn (40)
  • HE (1014)
  • Hệ Thống (103)
  • Hiện Đại (2902)
  • Hoán Đổi Thân Xác (2)
  • Hoàng Cung (48)
  • Học Đường (3)
  • Hôn nhân (22)
  • horrow (0)
  • Huyền Huyễn (78)
  • Khoa Huyễn (1)
  • Kinh Dị (122)
  • Lịch Sử (1)
  • Linh Dị (136)
  • manhwa (0)
  • Mạt Thế (3)
  • Nam phụ thượng vị (36)
  • Não động (1)
  • Ngoại Tình (6)
  • Ngôn Tình (1410)
  • Ngọt Ngào (8)
  • Ngọt Sủng (683)
  • Ngược (68)
  • Ngược luyến tình thâm (1)
  • Ngược Tâm (76)
  • Ngược tra (10)
  • Ngược Trước Ngọt Sau (4)
  • Nhân Thú (9)
  • Nữ chính mạnh mẽ (84)
  • Nữ chính trưởng thành (6)
  • Nữ Cường (463)
  • Quyền mưu (30)
  • Sắc (1)
  • Sảng Văn (182)
  • SE (5)
  • Showbiz (7)
  • Sinh Tồn (3)
  • Sủng (3)
  • Thanh Xuân (3)
  • Thanh Xuân Vườn Trường (42)
  • Thế Thân (3)
  • Thiên Kim (34)
  • Tiên Hiệp (16)
  • Tình bạn (1)
  • Tình Cảm (346)
  • Tình Cảm Gia Đình (157)
  • Tội Phạm (5)
  • Tổng Tài (19)
  • Tổng tài bá đạo (6)
  • Tra nam (14)
  • Trả Thù (50)
  • Trạch Đấu (2)
  • Trạch đấu (2)
  • Trị liệu (1)
  • Trọng Sinh (450)
  • Trưởng Thành Nữ Giới (31)
  • truy thê hỏa táng tràng (2)
  • Truyền cảm hứng (8)
  • Tu Tiên (12)
  • Vả Mặt (584)
  • Vả Mặt Tra Nam (41)
  • Xuyên Không (102)
  • Xuyên Sách (35)
  • Yêu thầm (15)
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Review
  • Liên hệ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyện Mới Hay

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyện Mới Hay