Trưởng Thành Là Khi Biết Từ Bỏ - Chương 3
7.
Nói ra cũng thật trùng hợp, công ty đầu tiên tôi làm việc sau khi đến Pháp lại chính là công ty của Phó Minh Huyền.
Vì mất quá nhiều khách hàng, nguồn lực cạn kiệt, anh ta buộc phải chuyển hướng tìm kiếm thị trường quốc tế.
Và công ty Pháp tôi đang đầu quân lại là ngọn núi lớn mà anh ta không thể vượt qua.
Cùng lúc đó, Phó Minh Huyền còn đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Sau khi tôi rời đi, những nhân viên kỳ cựu từng sát cánh bên tôi và anh từ những ngày đầu khởi nghiệp, khi biết chuyện giữa chúng tôi, lần lượt nộp đơn nghỉ việc.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn đăng nhập vào WeChat cũ.
Nhiều đồng nghiệp cũ nhắn tin an ủi, chúc mừng tôi đã “ly hôn vui vẻ”.
Chúc tôi mở ra một hành trình mới trong đời, và bày tỏ mong muốn sẽ có dịp được cùng làm việc trở lại.
Tôi đều chân thành cảm ơn từng người một.
Nhưng điều tôi nhận được nhiều nhất lại là tin nhắn từ Phó Minh Huyền.
Từ ngày anh phát hiện tôi rời đi, ngày nào cũng nhắn.
Từ những câu trách móc tại sao tôi biết tiếng Pháp mà không nói cho anh, cho đến những lời xin lỗi lặp đi lặp lại.
Anh ta nhắc lại từng kỷ niệm giữa chúng tôi.
Từ lúc nhỏ cùng nhau nương tựa ở trại trẻ, đến lúc đi học, anh luôn là người kiên nhẫn kèm tôi làm bài.
Rồi khi ra trường khởi nghiệp, có những lúc túng thiếu đến mức hai người chỉ ăn chung một tô mì gói, cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay nhau.
Sao có thể nói buông là buông?
Sao lại nói tan là tan?
Tôi bật cười lạnh trong lòng — chính anh là người làm sai, mà giờ lại quay sang hỏi ngược tôi ư?
Tôi không đáp lại.
Những lời lẽ đó, chỉ khiến tôi càng thêm tỉnh táo.
Càng chắc chắn rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.
Tôi dốc toàn tâm toàn ý vào công việc.
Chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Ba năm này, tôi từng bước từ vị trí quản lý của tổng bộ Pháp vươn lên thành Chủ tịch khu vực Trung Quốc.
Bao nhiêu nỗ lực, chỉ mình tôi hiểu rõ.
Trong ba năm ấy, tôi không yêu ai.
Không phải vì chưa quên Phó Minh Huyền.
Ngược lại, bên cạnh tôi không thiếu đàn ông theo đuổi.
Trong số đó có cả anh chàng người Pháp mắt xanh năm xưa đón tôi ở sân bay.
Anh ấy từng tỏ tình với tôi, tôi thẳng thắn nói:
“Lên giường thì được, yêu thì không.”
Ngay giây sau đó, anh ta ôm lấy eo tôi, hôn tôi ngấu nghiến.
Công bằng mà nói, kỹ thuật của anh ta rất tốt.
Tốt đến mức tôi chẳng muốn thay người khác.
Thậm chí khi tôi trở về nước, còn điều anh ta theo cùng.
Ba năm qua, tôi từng bước khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Cũng càng hiểu rõ, điều duy nhất phụ nữ có thể dựa vào, chính là bản thân mình.
Khi bạn thực sự toả sáng trong một lĩnh vực nào đó.
Thì dù là đàn ông, hay tiền tài, cũng sẽ tự tìm đến.
Điều tôi không ngờ là — người đầu tiên tôi gặp sau khi về nước lại là Phó Minh Huyền.
Không rõ anh ta nghe ngóng tin tôi quay lại bằng cách nào.
Ngay khi tôi vừa đáp máy bay, anh ta đã đứng chờ sẵn ở sảnh đón.
Thấy tôi, anh vẫy tay thật cao, nỗ lực gọi lớn:
“Vị Miên, anh ở đây này!”
8.
Ánh mắt tôi nhìn theo tiếng gọi của anh ta.
So với ba năm trước, Phó Minh Huyền giờ trông già đi rất nhiều.
Vết hõm dưới mắt hằn sâu, gương mặt đã có nếp nhăn, từ xa thậm chí còn thấy rõ vài sợi tóc bạc trên đầu.
So với sự kích động của anh, tôi lại vô cùng bình tĩnh.
Tôi không né tránh.
Người sai không phải tôi, chẳng có gì phải xấu hổ.
Tôi bước đến trước mặt anh, hỏi:
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trước sự lạnh nhạt của tôi, Phó Minh Huyền có phần bối rối.
Anh gần như cầu khẩn nhìn tôi:
“Vị Miên, ba năm nay, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh thật sự nhận ra mình sai rồi… Em… em có thể tha thứ cho anh không?”
Tôi gật đầu:
“Lời xin lỗi, tôi nhận. Vậy còn gì khác không?”
“Vậy… em có thể quay về với anh không?”
Anh tiến lên định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng né tránh.
Tôi nghiêm giọng cảnh cáo:
“Phó Minh Huyền, chúng ta đã ly hôn rồi. Làm ơn tự trọng.”
Anh đỏ mắt, lắc đầu liên tục:
“Nhưng anh chưa từng đồng ý! Tờ đơn ly hôn đó cũng là em lừa anh ký vào!”
Tôi cười lạnh:
“Thế thì sao? Sự thật là chúng ta đã ly hôn. Anh không thể thay đổi điều đó.
Nếu không còn chuyện gì, mời tránh đường. Đừng để tôi phải báo cảnh sát tố cáo anh quấy rối.”
Biểu cảm của Phó Minh Huyền như sụp đổ.
Anh há miệng định nói, nhưng cuối cùng không thốt nên lời.
Tôi kéo hành lý đi ngang qua anh.
Chú “sói con Pháp” theo sau tôi dùng tiếng Pháp hỏi nhỏ:
“Chị ơi, ai vậy?”
Tôi bật cười, đáp lại cũng bằng tiếng Pháp:
“Một tên ngốc.”
Tôi thừa nhận, trong một vài chuyện, tôi thật sự rất nhỏ mọn.
Mấy năm qua, thông qua bạn bè chung, tôi vẫn nghe ngóng ít nhiều tin tức về Phó Minh Huyền.
Sau khi tôi rời đi, anh phát điên một thời gian.
Đi khắp nơi tìm dấu vết của tôi, đêm nào cũng uống rượu đến say mèm.
Tỏ ra như thể mình yêu sâu đậm lắm vậy.
Về sau, khi biết tôi đã sang Paris, anh cũng đặt vé bay sang.
Anh ở lại Paris suốt một tháng, mong chờ có thể tình cờ gặp được tôi.
Trong một tháng đó, Diệp Oản Ninh biết không thể giữ được trái tim anh, liền bắt đầu làm giả sổ sách, chuyển tiền trong tài khoản của anh.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô ta đã chuyển đi 80 triệu tệ.
Đến khi Phó Minh Huyền phát hiện và quay về, Diệp Oản Ninh đã làm xong thẻ xanh Mỹ và trốn ra nước ngoài.
Đến giờ vẫn chưa bắt được.
Công ty của Phó Minh Huyền vì thế mà lâm vào cảnh phá sản, chính thức tuyên bố giải thể.
Thế nên tôi hiểu rất rõ — lời xin lỗi của anh ta không phải vì anh thật sự biết sai.
Mà là vì anh biết, trong tất cả những lựa chọn hiện có, tôi chính là phương án tốt nhất còn lại của anh.
9.
Sau khi mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa, tôi quay lại trại trẻ thăm viện trưởng.
So với ba năm trước, bà ngồi khom lưng trước cửa sưởi nắng, cả người trông càng thêm mệt mỏi.
Nếp nhăn trên gương mặt cũng nhiều hơn, thời gian chưa từng nương tay với bất kỳ ai.
Vừa nhìn thấy tôi, bà đã vui mừng đứng dậy, tôi vội vàng bước lên đỡ lấy bà.
Câu đầu tiên bà nói là:
“Vị Miên, mấy năm nay con sống thế nào rồi?
Một mình sang nước ngoài xa lạ, chắc phải chịu nhiều cực khổ lắm nhỉ?”
Tôi mỉm cười, lắc đầu:
“Không khổ đâu ạ. Bác nhìn xem, giờ con cũng có sự nghiệp ổn định rồi mà.”
Viện trưởng lại chỉ dịu dàng xoa đầu tôi như thuở bé:
“Đứa ngốc này, một mình lăn lộn nơi đất khách quê người ngần ấy năm, sao có thể không cực khổ được.
Chuyện giữa con và Minh Huyền, bác cũng biết cả rồi. Là nó sai.”
Tôi không đáp.
Tôi sợ bà sẽ khuyên tôi quay lại với anh ta.
Nhưng không ngờ, sau khi kéo tôi ngồi xuống, bà lại nói:
“Ly hôn cũng tốt. Hôm qua nó đến tìm bác, nói muốn bác khuyên nhủ con.
Bác đuổi nó đi rồi.
Chính nó không biết trân trọng, thì phải chịu hậu quả.”
Khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay:
“Con còn tưởng bác sẽ khuyên con thử lại với anh ấy.”
Viện trưởng thở dài:
“Làm phụ nữ đã đủ khó.
Nếu còn lấy phải người không ra gì, thì là đang lãng phí cả một đời.
Lúc nhỏ, đám trẻ trong trại hay bắt nạt Minh Huyền, người đứng ra che chở luôn là con.
Dù lúc đó có sợ, con vẫn không bỏ mặc nó.
Đến khi tốt nghiệp, hai đứa khởi nghiệp cùng nhau.
Con là sinh viên trường danh giá, muốn tìm một người có điều kiện tốt để sống an nhàn, dễ như trở bàn tay.
Nhưng con lại chọn cùng nó ăn bánh bao nguội, uống nước lạnh, rồi từng bước cùng nó có được hôm nay.
Nếu nó chịu nghĩ lại những gì đã có, thì đã chẳng nỡ làm nhiều chuyện tổn thương con đến vậy.
Nếu giờ bác cầu xin giúp nó, người bác có lỗi chính là con.”
Bà kéo tôi vào lòng, ôm tôi như ngày còn nhỏ.
Thời gian trôi thật nhanh.
Cái cây mà tôi và Phó Minh Huyền cùng nhau trồng vào dịp Tết trồng cây khi xưa, giờ đã sum suê tán rộng.
Còn tôi và anh ấy — đã chẳng còn như xưa nữa.
Tôi ở lại trại trẻ chơi với viện trưởng cả buổi chiều rồi mới về.
Không ngờ đến tối hôm đó, tôi lại lên hot search.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com