Tự Do, Cuối Cùng Cũng Chọn Tôi - Chương 1
Chị em tốt của chồng thua trò oẳn tù tì, bị cả đám bạn xúi giục phải kể một chuyện mập mờ nhất từng làm với người khác giới.
Cô ta cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nhẹ hều mà như lưỡi dao trượt qua da thịt:
“Ờ thì… tôi từng ‘giúp’ Tống Dụ giải tỏa một lần.”
Không khí trong phòng lập tức đông cứng.
Tôi siết tay lên thành bàn, bụng bầu năm tháng như co thắt lại, từng cơn đau râm ran chạy dọc sống lưng.
Cô ta như vừa nhận ra gì đó, nhún vai, vẻ mặt dửng dưng:
“Ấy da, lúc ấy chị mới mang thai, anh ta uống say, khó chịu quá thôi.”
Rồi lại cười, thong thả buông thêm một câu khiến tim tôi lạnh đi từng nhịp:
“Chị dâu không cần cảm ơn đâu, anh em giúp nhau thôi. Dù sao để tôi giúp, còn hơn để anh ta ra ngoài ngoại tình, phải không?”
—
Chưa dứt lời.
Tống Dụ giơ nửa trái dưa leo đang ăn dở, “bốp” một cái quất thẳng vào tay Giản Đồng.
“Im đi! Cái kỹ thuật mèo cào của cô còn kém xa vợ tôi đấy!”
Giản Đồng bật cười, chẳng hề ngượng, còn cầm quả dưa cắn một miếng giòn tan.
“Cũng đừng nói, kích cỡ… cũng na ná mà.”
Cả bàn phá lên cười, náo nhiệt đến chói tai.
Tiếng cười ấy như một tấm màn vô hình, chắn tôi ra khỏi thế giới của họ.
Không ai nhìn tôi.
Không ai để tâm tôi đang ngồi đó, với cái bụng bầu năm tháng nặng trĩu, với từng cơn co thắt đau rát như kim đâm.
Tôi, trong mắt họ, chỉ là kẻ thừa — một món đồ trang trí không nên có mặt trong bữa tiệc này.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Lần này Tống Dụ thua.
Thẻ phạt viết rõ: “Hôn môi một người khác giới tại hiện trường trong ba phút.”
Trong căn phòng này, người khác giới chỉ có tôi và Giản Đồng.
Thế nhưng, cả đám lại cười ha hả, đồng loạt đẩy anh về phía cô ta.
“Chơi thôi mà! Ai coi là thật thì đúng là ngu!”
Anh cười, cô ta cũng cười, đám người xung quanh giơ điện thoại quay phim, la ó cổ vũ.
Tôi không chịu nổi nữa.
Ly rượu trong tay “choang” một tiếng vỡ vụn trên nền gạch.
Tiếng hét tắt ngấm.
Trong khoảng im lặng chết chóc ấy, tôi chống tay vào hông, từ tốn đứng dậy.
Giọng tôi lạnh buốt, rạch ngang không khí như lưỡi dao:
“Muốn chơi trò kích thích à? Được thôi… tôi giúp các người.”
Tôi rút điện thoại, bấm số 110, nhấn gọi.
“Alo, chào anh cảnh sát, ở đây có nhóm người đang tụ tập dâm loạn—”
Tống Dụ là người đầu tiên phản ứng. Anh lao tới, giật mạnh điện thoại khỏi tay tôi:
“Giang Ninh, em điên rồi à? Chơi tí thôi, có cần làm lớn như vậy không!”
Tôi nhìn bàn tay anh vẫn đang đặt lên eo Giản Đồng, bỗng bật cười. Nhưng nước mắt lại trào ra không hề báo trước.
“Anh định sau này con mình lớn lên, sẽ nói với nó thế nào hả, Tống Dụ?”
“Nói là ba nó không kiểm soát được nửa thân dưới, còn mẹ nó thì là một con ngu chính hiệu à?”
Tống Dụ sầm mặt, kéo Giản Đồng — người đang làm bộ tủi thân — ra sau lưng che chắn. Giọng anh gằn xuống, đầy giận dữ:
“Em quá đáng rồi! Anh nói rồi, chỉ là chơi game thôi mà!”
Nếu cái này mà gọi là trò chơi, thì xin lỗi, tôi không có khả năng “chơi” mấy trò như vậy.
Tôi quay người bỏ đi.
Anh lập tức kéo tay tôi lại:
“Anh em anh nghe tin em mang thai, mới tổ chức buổi tiệc này để mừng em đó! Em nhất định phải làm mất hứng vậy sao?”
Tôi bật cười lạnh: “Lại là anh em.”
“Chát!”
Tôi quay lại, vung tay tát thẳng vào mặt anh.
Cả căn phòng im phăng phắc.
Giản Đồng bước tới, vòng tay qua cổ Tống Dụ, đè đầu anh tựa vào ngực mình, ra vẻ bất đắc dĩ:
“Con trai ngoan, nghe lời ba đi, đừng cãi nữa.”
Cô ta cười cười, quay sang tôi:
“Chị dâu, em với anh Dụ thân nhau từ nhỏ đến mức từng ngủ chung trần trụi đấy. Ảnh chưa từng coi em là con gái đâu, chị đừng để bụng nha!”
Nói rồi như sực nhớ ra điều gì, cô ta đẩy Tống Dụ về phía tôi:
“Không xin lỗi chị ấy nhanh đi? Người ta đang mang thai mà. Còn làm ầm nữa thì cả đám mình bị vạ lây đấy.”
Một câu đó khiến ánh mắt mọi người trong phòng nhìn tôi lập tức thay đổi — khinh khỉnh, khó chịu, như thể tôi là kẻ phá bĩnh.
Tống Dụ cứng đờ, vẫn không chịu cúi đầu.
Giản Đồng ghé tai anh thì thầm điều gì đó, khiến anh nhếch mép, miễn cưỡng liếc nhìn tôi:
“Anh sai rồi, được chưa?”
Cơn buồn nôn lập tức dâng lên đến cổ họng. Cảm giác ghê tởm ấy khiến tôi suýt không thở nổi.
Tôi không quay đầu lại, cứ thế rời khỏi phòng.
Không ngờ anh ta vẫn đuổi theo.
Suốt đoạn đường, bụng tôi đau từng cơn, nhưng bên tai chỉ toàn những lời cằn nhằn của anh ta:
“Em mang thai mà mất luôn lý trí rồi à? Giản Đồng là anh em của anh đấy, vậy mà em cũng ghen cho được?”
“Em muốn trói anh vào người như dắt chó luôn không? Gặp ai em cũng nghi ngờ!”
“Em thử nghĩ đi, nếu bọn anh thật sự có gì, cô ấy dám ngang nhiên nói ra trước mặt mọi người à?!”
Tôi nghe tiếng “rắc” rất khẽ trong tim mình, như có thứ gì đó gãy vỡ hoàn toàn.
“Đúng. Hai người chẳng có gì cả. Là tôi ngu!”
Tôi hét lên, toàn thân run rẩy.
“Tôi đã nhịn các người đủ lâu rồi!”
Từng tủi nhục trong quá khứ bỗng ùa về, như từng cái bạt tai giáng xuống mặt tôi.
Chỉ mình tôi biết, cái giọt nước tràn ly hôm nay, đã chồng chất bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu lần nhắm mắt bỏ qua.
“Tôi nằm viện vì viêm ruột thừa, anh đi làm móng với cô ta.”
“Tôi xuất huyết nhập viện giữ thai, anh đi gắp thú với cô ta.”
“Mỗi lần tôi cần anh nhất, anh đều ở cạnh người mà anh gọi là ‘anh em’. Cho đến hôm nay.”
Tôi thở dốc, nước mắt nhoè hết cả mặt.
“Cô ta đứng trước mặt tôi, kể mấy chuyện bẩn thỉu đó như thể chẳng có gì. Còn anh thì vẫn thản nhiên cười đùa với cô ta.”
“Tôi không chịu nổi, gọi cảnh sát. Anh không bênh tôi, ngược lại còn nói tôi điên.”
“Ngay khoảnh khắc đó…”
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, từng chữ như cắt vào cổ họng:
“Tống Dụ, tôi với anh… kết thúc rồi.”
Anh ta không trả lời.
Chỉ nghe thấy giọng anh ta đột ngột vang lên, dịu dàng đến mức giả tạo:
“Đừng sợ, có anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi quay đầu lại.
Anh ta đang đeo tai nghe, ánh mắt dán vào màn hình, tay vẫn bấm chuột —
Vẫn đang livestream chơi game với Giản Đồng.
Âm thanh giường chiếu hỗn loạn từ phòng ngủ kéo dài đến tận nửa đêm.
Tôi ngồi lặng lẽ ngoài ban công, một tay ôm bụng — nơi đứa bé đang đạp loạn, một tay chầm chậm vuốt ve, lặp đi lặp lại như trấn an chính mình.
Tôi lấy điện thoại, bấm số bác sĩ.
“Chào bác sĩ, tôi muốn đặt lịch… phá thai.”
Sáng hôm sau.
Tôi bị cơn đau bụng dữ dội đánh thức. Cố gắng bò dậy tìm anh ta.
Anh ta đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, dáng vẻ nhàn nhã.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên liên tục, anh ta cười rất vui vẻ.
Tôi gọi mấy lần, anh ta mới chịu ngẩng đầu lên.
Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, anh ta sững lại một giây, rồi vội đỡ tôi ngồi xuống, ngón tay ấn nhẹ lên vai tôi mấy cái, như đang làm ra vẻ quan tâm.
“Vợ à, hôm nay anh không đưa em đi khám được rồi, bên tổng giám đốc Mộ Dung đang chờ anh đàm phán vụ thu mua du thuyền. Công ty chuẩn bị mở tuyến du lịch mới.”
Giọng anh ta nhẹ tênh, như thể mọi chuyện tối qua chưa từng xảy ra, như thể chỉ cần im lặng một đêm là tất cả sẽ tự động được xóa sạch.
Anh ta luôn như vậy — để tôi ngủ trong nước mắt, rồi sáng hôm sau vờ như không có gì, hy vọng tôi tự tiêu hóa mọi nỗi buồn.
Tôi siết lấy tay anh ta theo phản xạ vì cơn đau thắt dữ dội, nhưng tay còn lại của anh ta vẫn đang gõ tin nhắn liên tục, chẳng hề ngẩng đầu nhìn lấy một lần.
Ngoài biệt thự, tiếng Giản Đồng vang lên the thé, không chút kiêng dè:
“Ôi trời ơi Tống Dụ! Ba anh tới rồi đấy, còn chần chừ gì nữa!”
Anh ta lập tức rút tay khỏi tay tôi, đặt điện thoại xuống rồi chạy thẳng ra cửa.
Tôi ngã ngồi xuống sàn. Khuỷu tay vô tình va vào điện thoại của anh ta, làm nó rơi lăn ra sàn.
Màn hình sáng lên — ở mục tin nhắn ghim đầu tiên, là một nhóm chat tên:
“Công chúa Đồng và các hiệp sĩ của nàng.”
Tôi không kiềm được, chạm vào mở ra.
Và rồi, cả người chết sững.
“Giang Ninh đúng là giỏi gây chuyện. Tôi đã bảo hai người không hợp, anh lại không tin.”
“Mỗi lần tụ tập có người ngoài như cô ta, thật là mệt mỏi. Ngày đó sao anh không cưới Đồng Đồng luôn cho xong!”
Giản Đồng gửi một icon lè lưỡi:
“Xì, hôm nay là sinh nhật tôi, nhắc tới cái người khiến người ta tụt mood đó làm gì. Tống Dụ nói sẽ tặng tôi một chiếc du thuyền làm quà sinh nhật đấy. Công chúa này muốn mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở~”
Ngay bên dưới là tin nhắn của Tống Dụ:
“Con gái ngoan, quỳ xuống lạy cha một cái đi, cái mạng này của cha coi như thuộc về con rồi.”
Giản Đồng lập tức đáp lại bằng một icon lạy rạp xuống:
“Bây giờ mạng anh là của tôi rồi, tôi ra lệnh hôm nay cấm đem theo vợ!”
Một người khác còn đùa giỡn thêm:
“Anh Dụ ơi, tôi thấy Đồng Đồng mang bikini đó nha~ rốt cuộc hôm nay ai mới là quà sinh nhật đây? 😏”
Một chậu nước lạnh như đổ thẳng xuống đầu tôi. Cả người tôi lạnh đến tê dại.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com