Tướng Quân Vừa Tranh Vừa Cướp - Chương 1
1.
Có lần, Giang Vẫn Chấp bồi ta đến Minh Nguyệt Lâu chọn trang sức, ta tiện tay bao trọn mẫu mới trong tháng, mà chẳng để ý đến nơi góc khuất, Lan Chi đang lảo đảo sắp ngã.
Chung quanh nghị luận rì rầm:
“Ôn gia thuở xưa quả xứng danh đệ nhất phú hộ ở Tấn Châu, dẫu nay chỉ còn lại một tiểu thư mồ côi, vẫn hào phóng như vậy.”
“Nàng đâu phải hạng cô nương tầm thường, sau lưng còn có tiểu công tử Giang thượng thư phủ chống lưng, ai dám khinh nhờn?”
“Nếu Ôn gia không gặp biến, thiên kim đệ nhất phú hộ Tấn Châu và thám hoa trẻ tuổi nhất, hẳn cũng được xưng một câu ‘môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp’. Tiếc thay, tiếc thay…”
“Ta nghe nói, Giang tiểu công tử bên ngoài có người rồi, ngoại thất ấy thủ đoạn cao cường, không cho hắn thành thân, nên mới dây dưa mãi đến giờ.”
“Ngoại thất gì chứ, đó mới là người trong lòng Giang tiểu công tử. Nếu không phải năm xưa Lan tiểu thư thay hắn chắn một nhát đ/ao, rồi sang Giang Nam dưỡng thương hai năm, thì giờ hẳn là đôi lứa được người người ngưỡng mộ.”
Nghe những lời nửa thương hại nửa tiếc nuối ấy, Lan Chi ôm ngực, thẳng người ngã xuống, vừa vặn rơi vào vòng tay Giang Vẫn Chấp, kẻ đang bồi ta đi mua sắm.
Biểu muội nàng ta phẫn uất:
“Biểu tỷ ta nào phải ngoại thất, nếu không vì tỷ ấy chắn đ a.o dưỡng thương ở Giang Nam, họ sớm đã thành thân rồi!”
Những người dám bàn tán tất nhiên chẳng phải hạng tầm thường, chỉ là ngại uy thế Giang thượng thư phủ, không ai lên tiếng phản bác.
Ta thấy Giang Vẫn Chấp nhạt nhẽo liếc ta một cái, liền bế Lan Chi rời đi.
Một dự cảm chẳng lành trào dâng, ta cũng bước theo đến y quán.
Lan Chi nửa nằm trên giường, sắc mặt yếu ớt, bên cạnh là Giang Vẫn Chấp đang tự tay bưng th/uo^c đút nàng uống.
Công tử tôn quý như hắn, khi nào từng hầu hạ người khác?
Vậy mà động tác thuần thục kia, rõ ràng đã thành thói quen.
Ta nhìn Lan Chi kiêu căng ngoảnh mặt đi, lại nhìn hắn dịu giọng dỗ dành, dùng hẳn một bộ trang sức hồng bảo thạch đổi lấy việc nàng uống th/uo^c.
Thứ ôn nhu ấy, hắn chưa từng dành cho ta.
Nghe tiếng chân ta, Giang Vẫn Chấp khẽ hừ:
“Ôn Tri Vi, hôm nay nàng quá đáng lắm rồi.”
“Nàng biết rõ Lan Chi thân thể yếu ớt mà còn kích thích nàng ấy. Ta không dám tưởng, nếu sau khi thành thân, nàng sẽ đối xử với Lan Chi thế nào.”
“Hôn kỳ hoãn lại, đợi ta từ trang viên trở về rồi bàn tiếp.”
“Những ngày này, đừng đến quấy rầy ta.”
Đây đã là lần thứ ba hắn hoãn hôn sự.
Lần đầu, ba năm trước, Lan Chi từ Giang Nam về, ta và hắn cãi vã một trận, hắn dỗ dành qua loa.
Về sau, dù hai năm qua chúng ta tranh chấp nhiều lần, cũng chẳng bằng số lần xung đột trong một tháng nàng ta quay lại.
Lần thứ hai, là năm ngoái, hắn đỗ thám hoa, mọi người chúc mừng “kim bảng đề danh, mỹ nhân sắp về dinh”, hắn lại nói — hoãn lại.
Ta chỉ lặng lẽ chấp nhận.
Tháng trước, là sinh thần mười tám tuổi của ta.
Ở Đại Chiêu, rất hiếm nữ tử mười tám tuổi chưa xuất giá.
Ta vốn định từ hôn.
Nhưng lúc ấy, nha hoàn Hà Hương vội vàng vào bẩm:
“Tiểu thư, hai hiệu th/uo^c ở Đông Thị có người gây chuyện.”
Ai ở kinh thành chẳng biết ta dựa vào Giang gia?
Kẻ dám gây chuyện, còn phải nói sao?
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, muốn thấy một tia áy náy trong mắt, nhưng chỉ bắt gặp ánh nhìn vừa cảnh cáo vừa tự tin:
“Ôn Tri Vi, nàng vốn hiểu chuyện.”
“Nàng cũng không muốn cơ nghiệp trăm năm của Ôn gia hủy trong tay mình chứ?”
Lời đe dọa sáng rõ như lưỡi dao.
Sĩ, nông, công, thương — Ôn gia vốn chẳng thể đắc tội Giang phủ, huống hồ ta chỉ là cô nhi sống nhờ nhà người.
Ta nhắm mắt, mệt mỏi đáp:
“Được.”
Ôn gia trăm năm cơ nghiệp, không thể hủy trong tay ta.
Ta không làm gì sai, nhưng Lan Chi chỉ cần đứng đó, đã thắng.
Giang Vẫn Chấp một khi thương ai, sẽ thiên vị bất chấp.
Ngày trước hắn đối tốt với ta, cũng chỉ vì xem ta là cái bóng của Lan Chi.
Giờ người thật đã trở lại, ta làm sao sánh được?
Ngọt ngào ngày cũ, như kim châm tẩm đ/ộ c, nghĩ đến một lần là đau một lần, không dám nhổ bỏ, cũng chẳng nỡ vứt, chỉ biết cẩn thận chịu đựng, để v/ết thư/ơ ng mưng mủ, thối rữa, tỉnh táo mà sa xuống vực sâu.
Khi ta quay người định rời đi, bị giọng nói vừa dè dặt vừa đắc ý của Lan Chi chặn lại:
“A Trạm, thiếp không muốn hồng bảo thạch, thiếp muốn sợi dây đỏ trên tay muội muội Ôn.”
Ta giật mình nhìn nàng.
Đó là sợi dây bình an Giang Vẫn Chấp cầu cho ta khi ta mười ba tuổi, khi ấy hắn từng nói: “Vi Vi cả đời bình an thuận lợi.”
Giờ đây, hắn chỉ liếc nàng ta với gương mặt bệnh tướng, liền bảo:
“Đưa đây.”
Trong lời có do dự, lại có mệnh lệnh không cho khước từ.
Ta chậm rãi gỡ dây trên cổ tay, hắn không đợi nổi, thô bạo giật lấy sợi dây đã phai màu, ném vào lòng Lan Chi:
“Một món nhỏ nhoi mà cũng khiến nàng vui thế ư?”
Ta cắn chặt môi, vị tanh nơi đầu lưỡi cũng không ngăn nổi cơn muốn khóc.
Những điều tốt đẹp ấy, thật ra chỉ có một mình ta ghi nhớ, một mình ta trân trọng.
Ta ngẩn ngơ nhìn gương mặt hắn mang theo mong chờ ôn nhu, lại nhìn vẻ hân hoan của Lan Chi.
Nàng ta khẽ cau mày, ném sợi dây từng là trân bảo của ta xuống đất:
“Bạc màu rồi, ta không cần nữa.”
Tầm mắt dần mờ.
Ta thấy sợi dây cũ ánh lên sắc bạc, đuôi buộc kim độc, lôi cả những yêu thương không đáng và những lần trốn tránh tệ hại khỏi lòng ta.
Rõ ràng nó đã rơi xuống bùn đất, vậy mà như vẫn đứng nơi cao, cười nhạo sự tự lừa và tự cao vô ích của ta.
Nước mắt khiến khoảng cách giữa ta và Giang Vẫn Chấp như mở rộng, giữa chúng ta là một hố sâu, trong đó không có tôn nghiêm, không có tư tưởng, chỉ có ảo vọng và khuất phục.
Muốn vượt qua, phải gỡ tôn nghiêm và tư tưởng khỏi người ta, lấp xuống đáy, biến ta thành một con rối bị giam cầm trong hậu viện.
Ta quay lưng, dẫn Hà Hương rời đi.
Nếu đã không thể vượt qua, thì thôi… không qua nữa.
Giải quyết xong chuyện ở hiệu thuốc, lúc về đến Giang phủ thì trời đã tối.
Giang Vẫn Chấp cố ý lấy cớ vì Lan Chi mà nổi giận.
Toàn bộ kinh thành, ngay cả đám ăn mày dưới cổng thành cũng biết hôn sự của chúng ta lại bị hoãn.
Ta thở dài một hơi, toàn thân như bị rút cạn khí lực.
Thấy xe ngựa của Giang Vẫn Chấp dừng nơi cổng, ta hít sâu một hơi, chậm rãi bước đến bên xe.
Trong xe, Giang Vẫn Chấp và Lan Chi ngồi đối diện, nhấp trà đánh cờ, vô cùng thoải mái.
Giang Vẫn Chấp tùy tiện ném ra từ cửa sổ mấy sợi dây đỏ rẻ tiền:
“Trả nàng.”
Trong lòng hắn tự nói với chính mình, hắn chỉ là không quen mang nợ người khác, tuyệt không phải vì thấy nơi khóe mắt Ôn Tri Vi ửng đỏ mà mềm lòng.
Chỉ là một sợi dây cũ thôi mà.
Dù sao Ôn Tri Vi cũng chẳng quan tâm hắn.
Ta vuốt ve những sợi dây đỏ mới trong tay.
Chúng sáng mới, là thứ thường thấy ở các sạp ven đường, chẳng liên quan gì đến ta.
Ngay cả mùi trầm hương nhàn nhạt kia… cũng là do ảo giác và lòng tham của ta mà có.
Ta đưa những sợi dây ấy trả lại:
“Không cần, sợi dây đó vốn dĩ là của chàng.”
Sắc mặt Giang Vẫn Chấp trở nên khó coi, như chợt nghĩ tới điều gì khó mở lời.
Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái, vỗ tay gạt ra:
“Tùy nàng.”
“Ôn Tri Vi, nàng vô tâm vô phế!”
“Lập tức khởi hành đến trang viên suối nóng ngoài thành!”
Trong giọng Giang Vẫn Chấp mang theo cơn giận chưa tiêu, Lan Chi liếc nhìn Ôn Tri Vi đang đứng bên dưới, ánh mắt đầy khiêu khích.
Nhưng không thấy trên gương mặt nàng vẻ đau lòng, chỉ thấy mỏi mệt vô biên.
Lan Chi thoáng ngẩn ra, đáy mắt là vẻ hả hê không kìm nén nổi.
Một kẻ thế thân thôi mà.
Xe ngựa theo tiếng cười nói rời đi.
Chỉ còn bốn sợi dây đỏ rực rỡ rơi lại trên đất.
Ta chăm chú nhìn một lúc lâu.
Nhìn những tháng năm ta bị vứt bỏ, tựa như mấy sợi dây kia.
Một lúc lâu sau, ta khẽ lắc đầu, chắc hẳn là ta nhìn nhầm rồi.
Nếu không, sao ta lại thấy vẻ lúng túng và uất ức trên gương mặt Giang Vẫn Chấp?
Từ sau ba năm trước, khi Lan Chi trở về, Giang Vẫn Chấp đã thay đổi.
Thật ra, giữa ta và hắn, cũng từng có những hồi ức đẹp đẽ.
Năm ta mười ba tuổi, Ôn gia gặp biến.
Cả một Ôn gia to lớn, chỉ còn lại một mình ta.
Ta mang theo gia nhân, từ Tấn Châu chạy tới Thịnh Kinh.
Ngày đến Giang phủ, ta hôn mê suốt ba ngày ba đêm vì sốt cao.
Lúc tỉnh lại, Giang Vẫn Chấp đang ngồi bên giường, cẩn thận canh giữ.
Trên cổ tay ta, có thêm một sợi dây đỏ.
Hắn đỏ cả hốc mắt, thân hình nhỏ gầy loạng choạng, nhìn ta như nhìn vật trân quý.
Đó là sợi dây bình an Giang Vẫn Chấp – khi ấy mới mười lăm tuổi – quỳ đủ chín mươi chín bậc thềm ở chùa Tướng Quốc cầu về cho ta.
Tới tận hôm nay, ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt non nớt năm đó – kiêu ngạo mà kiên định:
“Ôn Tri Vi, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Ta sẽ mãi mãi bên nàng, cho dù xảy ra chuyện gì… ta cũng sẽ ở đây.”
Và hắn thật sự đã làm vậy.
Hắn che chở cho ta, vì ta mà tranh chấp không ít, vì ta giữ lại sản nghiệp Ôn gia.
Toàn bộ kinh thành đều biết: tiểu công tử Giang phủ, sự thiên vị của hắn – chỉ dành cho Ôn tiểu thư tá túc trong phủ.
Ta đã từng… vô cùng cảm kích hắn.
Ta càng thêm rung động với hắn.
Hai năm tươi đẹp ấy, kể từ khi Lan Chi trở về… liền chấm dứt.
Giang Vẫn Chấp như chỉ sau một đêm đã thu lại toàn bộ thích ý dành cho ta.
Tất cả những lời hứa giữa chúng ta, đều thành vô nghĩa.
Ta ngước nhìn trời đêm mịt mùng, nghĩ đến việc Giang Vẫn Chấp chẳng chờ nổi lấy một khắc, lập tức đưa Lan Chi tới trang viên suối nóng.
Trong lòng lại nhẹ nhõm thở phào.
Không có thời khắc nào khiến ta rõ ràng hơn về tầm quan trọng của Lan Chi đối với Giang Vẫn Chấp như lúc này.
Ta vốn là người làm việc có đầu có cuối.
Duyên phận giữa ta và Giang Vẫn Chấp, bắt đầu từ sợi dây đỏ ấy, cũng kết thúc tại chính sợi dây đỏ ấy.
Đã sớm nên buông tay rồi.
Đã sớm nên như vậy.
Đã sớm nên như thế a.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com